Chàng Rể Ma Giới

Chương 996 : Triệu hoán cuối cùng

Ngày đăng: 23:21 20/04/20


“Nữ chủ nhân vĩ đại...” Vào thời khắc mấu chốt, trùng biến hình lại kinh sợ. “Ta sợ...”



“Nhanh lên!” Lola không khỏi tức giận, mặc dù hiện tại lực lượng của cốt tháp đã suy yếu, nàng nhân cơ hội để nắm giữ phòng hộ nguyên tố nhưng trong tay dù sao cũng không có mảnh vụn Thủy Nguyên phong hệ, dù sao cũng không thể trực tiếp chống lại “phần cứng” của mảnh vụn Thủy Nguyên thổ hệ, chỉ có thể lợi dụng căn nguyên phong hệ trong Lục Nguyên Tố quốc độ để mô phỏng ra. Muốn duy trì được lối đi này rất khó khăn, căn bản không thể trì hoãn nhiều.



“Chân Đâu Đâu mềm quá... không chuyển động được...” Rõ ràng là con hành tây không “chân” kia đã sợ hãy đến độ không dám cử động rồi.



Thomas thấy tình thế không ổn, vội huy động hai tay. Máu tươi chảy ra từ trên tay hắn rơi xuống nền tế đàn, thông đạo bắt đầu thu hẹp lại, vòng xoáy lửa xung quanh Lola cũng thít chặt lại.



“Muốn sống thì đi mau, nếu không chúng ta đều chết hết!” Lola cảm thấy áp lực gia tăng, vương miện Nguyên Tố Nữ Thần trên đầu tỏa sáng chói lọi, kiệt lực duy trì lực phòng hộ cho bản thân và con đường vừa tạo lên nhờ căn nguyên phong hệ. Loại tiêu hao này cũng rất lớn, hơn nữa, thời gian hữu hiệu của hồn binh cũng chỉ có nửa giờ, một khi mất hiệu lực thì không chỉ là kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ mà tính mạng của nàng và Đâu Đâu cũng gặp nguy hiểm.



Đâu Đâu rùng mình một cái, tuy ham ăn biếng làm nhưng nó cũng rất sợ chết, nếu như ngay cả mạng cũng không còn thì lấy gì để hết ăn lại nằm?



Trùng biến hình rốt cục cũng vực dậy được dũng khí, thân thể biến thành dạng dài như rắn, phóng về phía thông đạo.



Lực cản trong thông đạo rất mạnh, nhất là bên cạnh còn tỏa ra khí tức hủy diệt khiến thân hình trùng biến hình không ngừng bị phân liệt tan rã. Nếu như không phải có năng lực tái sinh siêu cường thì nó sớm đã bị phân thân toái cốt.



Đâu Đâu kiên trì vọt tới, không ngừng tái sinh không ngừng tổ hợp, chỉ cảm thấy thông đạo này dường như dài vô tận mà áp lực chung quanh ngày càng nhiều. Nó không khỏi khóc hô: “Không được, đau quá! Nữ chủ nhân, chủ nhân, cứu mạng!”



Trùng biến hình nhát gan tất nhiên là một nguyên nhân nhưng còn một nguyên nhân nữa đó là lối đi kia đã bị Thomas thi triển lực lượng đặc biệt. Nó ẩn chứa khí tức của chúa tể sợ hãi, phóng đại sự sợ hãi của người ta lên tận cùng. Sợ hãi càng nhiều thì lực sát thương càng lớn.



“Bùm!” Thân thể trùng biến hình nổ tung, vô số “khối vụn” đồng thời phát ra tiếng kêu khóc thảm thiết: “Đâu Đâu đại nhân không chịu nổi!”



Thanh âm của Lola từ xa vọng lại: “Thẻ vàng miễn phí của Công Chúa sơn trang.”



Vô số “khối vụn” đột nhiên im bặt rồi sau đó tụ lại biến thành hình cái tai, dường như muốn nghe rõ ràng hơn.


Lúc này, bầy viêm long đã bao phủ Trần Duệ. Địa cung mất đi lực phòng ngự của chủ tế đàn nên không ngừng rung lắc kịch liệt, nhiều chỗ còn bị sụp lún. 



Hồng viêm cuồng bạo rốt cục cũng bị dập tắt. Ma pháp đăng trong địa cung dưới trùng kích cường đại kia đã bị tắt hơn phân nửa. Ma pháp đăng ở thế giới loài người khác với ma giới, nó là lực lượng quang hệ tinh khiết, rất dễ dàng bị quấy nhiễu mà nát bấy.



Nhờ ánh đèn hôn ám có thể thấy, mặt đất bị phá hủy cực độ. Một bóng người vẫn bình yên đứng vững, chỉ là áo giáp trên người đã bị tàn phá biến mất không còn, khí thế cũng giảm trên phạm vi lớn.



Nếu như không phải có quy tắc thời gian và năng lực “Hóa Ruồi” thì Trần Duệ vừa rồi đã tự tan biến dưới tuyệt chiêu của mình rồi.



Trong huyết vụ, một đôi mắt xanh biếc phát ra ánh sáng khiếp người. Đôi mắt này trông thật quen thuộc, giống như gã “người quen” ở lòng đất thành Hậu Thổ.



“Chúng ta lại gặp nhau rồi, chúa tể sợ hãi Naxos Baher.” Trần Duệ đột nhiên tán đi tất cả lực lượng, nhìn qua chỉ có thực lực sĩ cấp (cao giai ác ma). Hắn yếu ớt ngồi xuống đất, nói: “Cùng là hình chiếu nhưng ngươi yếu hơn Kuiliannuo rất nhiều, tại vì chủ tế đàn này bị phá à?”



Con mắt màu xanh biếc hơi lóe lên, tập trung nhìn vào Trần Duệ.



Trần Duệ cảm tưởng như bản thân là một con ếch, đang bị một con rắn độc rình mò, vô số ý nghĩ sợ hãi tuôn ra trong lòng. Nhưng mà hắn lại nở nụ cười rất tươi: “Thật ra ta còn rất nhiều bí mật muốn nói nhưng trước đó ngươi có thể ôn chuyện với... lão bằng hữu của mình đi.” 



Trên tay hắn có một chiếc huy chương, Thánh Hoàn huy chương. Trong tích tắc tránh thoát khỏi viêm long vừa rồi, hắn đã kích hoạt lực lượng của chiếc huy chương đó.



Vừa dứt lời, bầu trời bao la bị phong bế đột nhiên chiếu xuống một cột sáng chói mắt. Cột sáng tràn đầy lực lượng thần thánh mà cường đại, trong ánh hào quang đó, một bóng người dần trở nên rõ ràng, sau lưng là mười hai cánh chim trắng noãn.



Một trong ba vị thiên sứ tối cao, Rafael!