Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 227 : Tổng thống trở về (1)
Ngày đăng: 12:10 30/04/20
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Hai ngày sau, Hạ Quốc Bằng không xuất hiện ở phòng bệnh. Cảm xúc của Thẩm Mẫn cũng dần dần khôi phục lại, nằm trên giường nghỉ ngơi một khoảng thời gian liền thuận lợi xuất viện ở nhà tĩnh dưỡng.
Hạ Thiên Tinh tự nhiên là không yên tâm để bà trở lại thị trấn, bây giờ thân thể cũng không có khả năng lăn lộn ở Lương Thành, cho nên mấy ngày sau cô thu xếp phòng thuê để bà ở lại. Mình thì ngủ ở trên giường nhỏ, giường của Bạch Dạ Kình cho mẹ cô ngủ.
Bây giờ cô cảm thấy may mắn vì gian phòng này bị anh đả thông.
Buổi tối.
Hạ Thiên Tinh ngồi ở trên sô pha xem TV, mấy ngày nay sự kiện nghe trộm càng diễn ra quyết liệt. Kết quả từ thẩm phán, Dư Trạch Nghiêu đẩy dê thế tội ra, thuận lợi thoát thân. Tống Quốc Nghiêu thì không nhẹ nhàng như vậy.
Ông ta vốn dĩ cũng tìm kẻ chết thay, nhưng kẻ chết thay kia không cam nguyện vững chãi để ngồi tù, kết quả, thẩm phán trực tiếp đem toàn bộ sự tình đổ lên đầu Tống Quốc Nghiêu sai người trang bị máy nghe trộm, vì giảm hình phạt, thậm chí nhiều tài liệu khác cũng được bày ra. Cứ như vậy, hình tượng Tống Quốc Nghiêu ở trước mặt công chúng trở nên càng ngày càng ác liệt, lúc trước nói năng hùng hồn đầy lý lẽ vô tội, hiện tại biến thành lời nói dối lớn nhất kích thích thần kinh công chúng. Đã từng tin tưởng ông ta, giờ đây dân chúng cảm thấy bị trêu đùa, trong lúc nhất thời, nhiều sinh viên xúc động phẫn nộ, xuống phố biểu tình, yêu cầu Tống phó tổng thống lập tức từ nhiệm. Quốc hội bên kia không chịu được áp lực, chỉ phải đưa ra buộc tội. Kết quả, trước lúc chuẩn bị buộc tội, Tống Quốc Nghiêu hốt hoảng chủ động từ nhiệm, một hồi trò khôi hài mới kéo xuống màn che như vậy. Đoàn đội Tống Quốc Nghiêu cũng theo đó lui xuống sân khấu chính trị.
Nhìn cảnh này diễn ra, trong lòng Hạ Thiên Tinh cũng thay anh thở phào nhẹ nhõm. Tạm thời mà nói đối thủ của anh cũng chỉ còn lại một người là Dư Trạch Nghiêu. Dư Trạch Nghiêu nhiều thủ đoạn, cùng anh ta đối kháng tuy rằng cũng không nhẹ nhàng nhưng mà so với việc phải đối kháng hai người thì vẫn còn tốt hơn.
“Đại Bảo, có phải hôm nay Tiểu Bạch về tới hay không?” Hạ Đại Bạch mặc áo ngủ, nằm trên thảm lông, gối lên trên đùi cô hỏi.
Ngày mai là cuối tuần không cần phải đi học nên nhóc chơi đến khuya.
“Ừ.” Hạ Thiên Tinh nhìn thời gian. Lúc này đã là 10 giờ đêm. Có thể anh đã xuống phi cơ, chỉ là không biết anh có thể tới nơi này hay không, anh bận rộn như vậy.
Rõ ràng chỉ mới năm ngày không gặp……
Quả nhiên, 30 phút sau, Thụy Cương liền gọi điện thoại lại.
“Hạ tiểu thư, bây giờ tôi chờ cô ở dưới lầu, cô xuống dưới đi.”
Hạ Thiên Tinh hỏi: “Chúng ta đi đâu? Anh ấy có nói không?”
“Tổng Thống tiên sinh nói để tôi đưa cô đến Bạch Vũ cung tìm ngài ấy.”
Anh thật đúng là để cô đi đến văn phòng! Hạ Thiên Tinh tuy rằng cảm thấy không thể tưởng tượng được, nhưng là trong lòng vẫn có chút vui vẻ. Có thể gần gũi nhìn bộ dạng anh làm việc như vậy, đối với anh cũng có nhiều hiểu biết hơn một chút.
Cô lặng yên thay đổi quần áo, tay chân nhẹ nhàng xuống lầu. Dọc theo đường đi, đều suy nghĩ buổi tối mình nên ăn mặc thế nào thì thích hợp, trang trọng hay không trang trọng. Rốt cuộc, Bạch Vũ cung không phải là nơi bình thường.
Trong chốc lát, xe của Thụy Cương dừng ở bên ngoài cung điện.
Thụy Cương xuống xe, cùng vệ sĩ gác cổng chào hỏi, xoát vân tay, đúng người đúng mặt, cánh cửa lưu kim nguy nga khí phách kia mới chậm rãi từ bên trong mở ra.
Bạch Vũ cung điện là nơi tất cả mọi người xua như xua vịt. Đừng nói là S quốc, ngay cả du khách nước ngoài mỗi khi đến kinh đô đều phải đi ngang qua nơi này nhìn một cái, cùng vệ binh vỗ vỗ chiếu. Cho nên, tòa cung điện này, cánh cửa này, Hạ Thiên Tinh kỳ thật đều là quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn nữa.
Nhưng là……
Đây là lần đầu tiên cánh cửa này mở ra trước mặt côm
Xe dừng lại ở trên mặt cỏ xanh mượt, cô đẩy cửa ra đi xuống, ngửa đầu nhìn tòa cung điện kia, nghĩ đến người kia giờ phút này đang ở trên tầng cao nhất nhìn xuống cô, nhìn xuống toàn bộ dân chúng S quốc, trong lòng liền cảm thấy vui mừng cùng kích động. Cái loại cảm giác tự hào này khó lòng giải thích.