Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 230 : Tổng thống trở về (4)
Ngày đăng: 12:10 30/04/20
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Kỳ thật, bất quá là muốn gặp cô, nhưng lại hận mình không thể phân thân thôi.
“Chẳng phải chính anh đã nói như vậy sao, em chính là hiểu như vậy.” Hạ Thiên Tinh cũng không biết anh đang bực cái gì. Ở trong điện thoại, rõ ràng chính anh nói là muốn ăn mì cô nấu. “Bất quá, nếu không phải nấu mì, anh để em tới đây làm gì?”
Tầm mắt Bạch Dạ Kình ở trên mặt cô nhìn chằm chằm trong chốc lát. Cô hiển nhiên là tắm xong mới đến đây, thân mình thơm tho mềm mại. Không có trang điểm, khuôn mặt nhỏ có vẻ xinh đẹp đặc biệt thuần tịnh. cái miệng nhỏ đỏ bừng kia……
Cho dù không có son môi cũng làm anh cảm thấy mê người như vậy. Khi cô nói chuyện, môi khẽ đóng mở nhẹ, mỗi một lần mấp máy đều tựa như một loại mị hoặc cùng mời gọi, làm anh cảm thấy cả người nóng lên.
Lúc ánh mắt anh căng thẳng nhìn Hạ Thiên Tinh, môi đỏ nho nhỏ đã bị anh bỗng dưng ngậm lấy. Cô nhẹ hít một hơi, lưỡi anh lúc này dò xét tiến vào, mút lấy.
Năm ngày không gặp, trong lòng cả hai tựa hồ đều có một loại cảm giác chen vào lan tràn ở ngực, đại để chính là nhớ nhung.
Mà giờ phút này, hai người đều đem loại cảm giác không xác định tồn tại chân thật phát tiết trong nụ hôn này. Cho nên, càng hôn càng sâu, càng hôn càng triền miên.
Hôn đến cuối cùng, hơi thở Hạ Thiên Tinh rối loạn, cả người ý loạn tình mê. Tay nhỏ nắm lấy cổ áo sơmi của anh, ngón tay có chút phát run.
Bạch Dạ Kình thối lui một tấc, vừa lòng nhìn bộ dáng này của cô vì anh mà mê loạn, anh ôm lấy cằm cô, nói nhỏ: “Đây mới là mục đích để em đến đây, bây giờ đã biết rõ chưa?”
Hàng lông mi cô nhẹ nhàng vỗ xuống, trong mắt che một tầng sương mù như là chứa nước trong đó. Trong đầu kỳ thật đều đã bị anh hôn thành trống rỗng, lúc này nghe được anh nói, cũng chỉ có mê mê hoặc hoặc gật đầu.
Ngoài cửa, tiếng đập cửa vang lên.
Âm thanh khẩn trương của Lãnh Phi vang lên, “Tổng thống, hội nghị lập tức bắt đầu rồi.”
Hạ Thiên Tinh cẩn thận đỡ bà nửa ngồi dậy, lại bắt gối đầu cho bà dựa vào phía sau.
Cô cũng theo ở mép giường ngồi xuống, thấy Thẩm Mẫn tâm sự nặng nề, liền hỏi: “Có phải mẹ còn đang suy nghĩ chuyện lần trước hay không?”
Thẩm Mẫn thở dài, lắc đầu, “Đều đã qua……”
“Nói thật ra, con cảm thấy ba đối với mẹ…… Giống như còn chưa có quên.” Hạ Thiên Tinh nói: “Hôm trước bà nội gọi điện thoại cho con, nói là để con khuyên ba.”
“Khuyên ba con cái gì?”
“Khuyên ba con không cần xúc động ly hôn. Con nghe bà nội nói…… Lần đó trở về, Lý Linh Nhất tưởng là làm ầm ĩ một chút nói muốn ly hôn, không nghĩ tới ba liền quyết tâm, thật muốn cùng bà ta ly hôn. Kết quả bà ta vác đá nện chân mình, không có biện pháp chỉ đành phải mỗi ngày gọi điện thoại cho bà nội khóc lóc kể lể. Bây giờ trong nhà đại khái là chướng khí mù mịt.”
Thẩm Mẫn chua xót cười, “Dù là chướng khí mù mịt ra sao cũng không liên quan gì đến mẹ.”
Hạ Thiên Tinh thở dài, không nói tiếp. Chỉ than thế sự vô thường.
Thẩm Mẫn nói: “Mẹ đêm nay không phải muốn cùng con nói chuyện này. Là muốn cùng con nói, để mẹ trở lại Lương Thành đi, con vẫn phải trở lại làm việc, mẹ không thể ở lại đây chậm trễ công việc của con.”
“Mẹ, con bây giờ chăm sóc cho mẹ mới là chính sự lớn nhất.”
“Mẹ tìm một nhân viên điều dưỡng ở Lương Thành khá tốt. Bây giờ con đi làm ở bộ ngoại giao bộ, đó là một công việc tốt, con phải thật sự quý trọng. Động một cái liền xin nghỉ, ai còn dám dùng con?”
Mẹ cô nói là lời nói thật, gần đây lãnh đạo đã gọi điện thoại cho cô vài lần tỏ vẻ không vui. Hơn nữa, gần đây công việc ở bộ ngoại giao có phần nhiều hơn, mọi người đều không thể phân thân. Trên điện thoại, lãnh đạo đã có ý tứ bảo cô dù như thế nào cũng phải trở lại làm việc.
Hạ Thiên Tinh nghiêm túc châm chước một phen, “Chúng ta một người lui một bước, tìm biện pháp tốt nhất xử lý. Con đi làm, thân thể này của mẹ cũng không thể lăn lộn trở lại Lương Thành. Con tìm một nhân viên điều dưỡng trở về cùng mẹ.”