Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 231 : Hạ Đại Bạch mất tích (1)

Ngày đăng: 12:10 30/04/20


Edit: Phi Phi



Beta: Quỳnh (Tính mai up mà thôi, tui trả nợ luôn:>>> Cuối chap sẽ đòi trả công nhá =))))



Cuối cùng, cũng như dự định đã nói. 



Hạ Thiên Tinh trở về bộ ngoại giao đi làm. Cũng may, thân thể Thẩm Mẫn cũng từng ngày chuyển biến tích cực, tuy rằng có lúc phải cần đến nhân viên điều dưỡng, nhưng mà bây giờ tự mình xuống giường, làm chút sinh hoạt trong khả năng cho phép đã không là vấn đề.



Hôm nay.



Hạ Thiên Tinh mới vừa nhận thông báo, cô phải hướng dẫn đoàn công tác trong nước đi nước Y làm văn hóa giao lưu. Bởi vì nhân viên cực kỳ bận rộn, thật sự là chống đỡ không được nữa, cô chỉ còn có thể tiếp nhận thôi.



Cùng Trì Vị Ương ra khỏi bộ ngoại giao, nhìn bầu trời có chút buồn. Bây giờ trời đã hoàn toàn lạnh, lúc này mưa to rơi xuống, bầu trời càng đen nghìn nghịt, lạnh đến cả người khó chịu.



“Thật đúng là càng ngày càng lạnh.” Trì Vị Ương cầm ô, giậm chân, chờ taxi tới. Hạ Thiên Tinh đứng cạnh Vị Ương, hấp thụ một chút ấm áp. Hiện tại đang là giờ tan tầm cao điểm, trời lại mưa, tình hình giao thông ở trung tâm thành phố tắt đến không chịu được. Đợi đã lâu, không chờ được xe tới.



Đang lúc hai người lạnh đến mức muốn quay lại bộ ngoại giao chờ thêm cho hết giờ cao điểm buổi chiều, một chiếc xe chậm rãi ngừng ở ven đường. Cửa sổ xe hạ xuống, là Phó Dật Trần.



Trì Vị Ương ngẩn ra một chút, di chuyển tầm mắt đi chỗ khác, chỉ coi như không phát hiện.



“Lên xe.” Phó Dật Trần kêu một tiếng, Trì Vị Ương không phản ứng. Hạ Thiên Tinh thật sự lạnh đến không chịu nổi, muốn đi vào dùng máy sưởi, nhưng mà chính chủ vẫn còn đứng ở kia không nhúc nhích, cô nào dám tùy tiện lộn xộn? Phó Dật Trần ngày thường phẫu thuật rất có kiên nhẫn, nhưng trước mắt thấy Trì Vị Ương đông lạnh đến môi xanh mét, cả người phát run, còn ngoan cố với anh, lập tức cũng không còn kiên nhẫn.



Phó Dật Trần mở tung cửa xe, ngay cả dù cũng xong động tới, mặt lạnh bước xuống xe. Trì Vị Ương vừa mới nãy bởi vì bực tức mà sắc mặt căng đến gắt gao, lúc này vừa thấy anh mạo hiểm mưa gió tiến vào, lập tức liền lơi lỏng. Cơ hồ là theo bản năng đem dù đưa qua chỗ anh.



“Anh điên rồi? Cho rằng mình là bác sĩ thì ghê gớm lắm sao, có thể tùy tiện sinh bệnh, đúng không?”




“Tôi bỏ tiền ra! Phạt tiền cũng được, hay là giam giữ xe cũng được, bao nhiêu tiền tôi cũng đều đáp ứng!” Hạ Thiên Tinh chưa dứt lời đã móc từ trong túi xách ra một xấp tiền, lẻ loi tổng cộng có mấy ngàn, trực tiếp nhét vào trong tay đối phương, “Nhiêu đây tiền không đủ thì nói, tôi lấy thêm cho anh!”



Tiền cũng đã cho rồi, hơn nữa cũng đủ mua một chiếc xe máy, lái xe làm sao sẽ lại chối từ? Chỉ cảm thấy mình gặp phải người phụ nữ điên.



“Vậy cô ngồi yên!” Đạp chân ga một cái, xe máy thẳng hướng chạy đi ra ngoài.



Hạ Thiên Tinh ngồi ở trên ghế sau, mưa và gió từ trên mặt cô thổi qua. Cô nghĩ đến Hạ Đại Bạch, hốc mắt phiếm hồng, nước mắt bị gió quát vào.



Lúc cô đến cục cảnh sát, mọi người ở trong cục, tính cả anh Ngô đều bị sợ tới mức không nhẹ.



Cả người cô sắc mặt đã đông lạnh đến trắng bệch, cả người đều run đến lợi hại. Trên người quần áo ướt dầm dề.



“Mau nhanh hong khô người một chút đi, cô như vậy sẽ bị đông lạnh đến bệnh người mất.” Cảnh sát cũng nhìn không được, hảo tâm nói.



Hạ Thiên Tinh lại hoàn toàn nghe không vào, vài bước liền đi đến anh Ngô, “Thế nào? Theo dõi có tìm được nó không? Tìm thấy nó không?”



Chỉ hỏi ba vấn đề, hốc mắt cô lập tức trào ra nước mắt.



Anh Ngô nhìn bộ dáng này của cô cũng là không đành lòng, lại cảm thấy áy náy, “Cô trước đừng khẩn trương, còn đang tìm. Đều do tôi hôm nay tới chậm một chút……”



“Anh cùng Bạch…… Anh đã nói qua với ba Đại Bạch rồi sao?” Hạ Thiên Tinh hỏi anh Ngô.



Anh Ngô cúi đầu, “Gọi điện thoại cho trợ lý Lãnh, là thư kí tiếp, nói là tiên sinh hiện tại đang đón tiếp khách, cho nên tôi không dám đề cập tới……”