Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 272 : Bạch tiên sinh và Bạch phu nhân (1)

Ngày đăng: 12:11 30/04/20


Edit: Phi Phi



Beta: Quỳnh



“Tiểu Bạch! Đại Bảo, thật sự là Tiểu Bạch!” Tiểu gia hỏa nhảy lên, kích động vô cùng.



Cũng may, bây giờ lực chú ý của tất cả mọi người đều dồn về Tổng Thống tiên sinh, không có người chú ý tới nhóc. Hạ Thiên Tinh bế Đại Bạch lên, nhóc nói: “Con biết là Tiểu Bạch sẽ đến!”



“Ừ.” Hạ Thiên Tinh cười, trong lòng có chút vui mừng.



Cho dù là phương thức xuất hiện của anh như vậy, cho dù anh không có biện pháp đến trước mặt bọn họ công khai nói cùng mọi người "Đây là con trai tôi",  nhưng Hạ Thiên Tinh lại cảm thấy rất tốt.



Mà Hạ Đại Bạch vẫn như cũ, cảm thấy rất kiêu ngạo.



Nhóc biết, Đại Bảo nói không sai, nhóc có một ba ba ưu tú nhất. Tiếng hoan hô này đều thuộc về Tiểu Bạch của nhóc.



“Mẹ ơi, Tổng Thống tiên sinh thật soái nha!” Một cô bé ngây thơ cảm thán. Hạ Thiên Tinh bật cười, anh thật đúng là già trẻ đều không tha.



Trên khuôn mặt nhỏ của Hạ Đại Bạch là vẻ kiêu ngạo, giống như người được khen là mình vậy.



Mẹ cô bé trả lời: “Là rất tuấn tú, cho nên, con phải ngoan ngoãn ăn cơm, nhanh chóng vào cao học. Về sau có thể tìm được một người bạn trai soái như Tổng Thống tiên sinh vậy."



“Ở cao học nhất định có thể tìm được sao?”



“Nhất định.”



“Con sẽ nghe lời, nhất định ngoan ngoãn ăn nhiều.”



Hạ Thiên Tinh nhoẻn miệng cười. Thì ra, Tổng Thống tiên sinh còn có thể dùng để dỗ dành cô gái nhỏ.
“Cái gì?”



“Cậu nói chờ cậu có ba ba, có thể đem ba ba cho mình mượn một nửa. Bây giờ có thể cho mình mượn một nửa không?”



Tất cả mọi người bị lời nói của đứa bé ngây thơ làm cho buồn cười. Cuối cùng, sau khi mẹ cô bé xinh xắn kia liên tục xin lỗi Tổng Thống tiên sinh, quẫn bách đem cô bé ôm trở về.



Nhưng tâm tình của Tổng Thống tiên sinh rất là sung sướng, trên mặt trước sau treo nụ cười nhàn nhạt.



………………………………



Anh phất tay, để tất cả mọi người đều lui qua một bên. Chủ tịch trên đài bắt đầu làm các loại hoạt động trò chơi gia đình, lực chú ý của phụ huynh lại trước sau không có cách nào từ cái người đang phát sáng kia mà rút ra.



Hạ Đại Bạch ngồi ở trên đùi anh rất vui vẻ. Hạ Thiên Tinh ngồi bên cạnh, cũng không quá dám quang minh chính đại nói chuyện, chỉ là hạ thấp đầu, đem thanh âm ép xuống thấp, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”



Bạch Dạ Kình nhéo nhéo lỗ tai Hạ Đại Bạch, tuy rằng không dùng lực nhưng hiển nhiên còn đang so đo chuyện tối hôm qua.



Ngoài miệng lại chỉ là nhàn nhạt mở miệng: “Quan tâm phát triển của thanh thiếu niên nhi đồng một chút.”



“……” Hạ Thiên Tinh không lưu tình chút nào vạch trần anh, “Mạnh miệng.”



Rõ ràng là muốn chơi cùng con trai mà thôi. Phương pháp như vậy cũng coi như là đẹp cả đôi đường.



Khóe môi Bạch Dạ Kình hơi cong, cũng hướng cô nhìn qua, “Vâng, Bạch phu nhân nếu đã rõ ràng, biết rõ mà còn cố hỏi?”



Tư thế thật sự ái muội, đầu hai người từ xưa đến nay chưa từng gần như vậy. Hạ Thiên Tinh bị anh gọi "Bạch phu nhân"làm trong lòng chạy loạn, đỏ mặt ngẩng đầu, môi mỏng gợi cảm chỉ cách môi anh một tấc, cô cả kinh, hô hấp thắt lại, khẩn trương đến nỗi theo bản năng thối lui về sau, bảo trì khoảng cách an toàn.



Không dám nhìn tới ánh mắt của các phụ huynh khác...…