Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 328 :

Ngày đăng: 12:11 30/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



Hạ Đại Bạch uất ức che đầu: “Mẹ xem mẹ xem, từ trước đến nay có bao giờ mẹ hung dữ với con đâu. Quả nhiên là “gần mực thì đen” mà, bị Tiểu Bạch làm hư mất rồi!”



“Nếu như con không thích mẹ cùng Tiểu Bạch ở gần như vậy, thế mẹ sẽ không kết hôn với ba con nữa là được.”



“Em nói gì?” Hạ Đại Bạch còn chưa kịp mở miệng nói gì, thì một giọng nói kèm theo sự nguy hiểm từ phía sau truyền đến. Nhịp thở của người đàn ông vang lên sau lưng, cúi người nhìn đỉnh đầu của cô: “Nói lại lần nữa cho anh nghe.”



Hạ Thiên Tinh cảm thấy lạnh sống lưng. Biết rõ tính tình của Bạch Dạ Kình thế nào, cô không cần quay đầu cũng biết được sắc mặt của anh lúc này, sao dám nói lại lời vừa nãy?



Bên cạnh, Hạ Đại Bạch nhìn cô, xong lại nhìn gương mặt căng cứng của người nào đó, cậu bé làm bộ mặt cười trên sự đau khổ của người khác, vừa rửa sạch bàn chải đánh răng, vừa cất giọng nói: “Tiểu Bạch, Đại Bảo nói ba quá hung dữ, căn bản không muốn lấy ba.”



Tiểu tử thúi!



Hạ Thiên Tinh trừng mắt nhìn cậu bé.



Bạch Dạ Kình cũng trừng mắt nhìn cậu bé.



Cậu bé vẫn xem như không có gì, tiếp tục lải nhải.”Cho nên, con nói này, bình thường ba phải dịu dàng chút mới được. Nếu không cũng sẽ có ngày con và Đại Bảo không thương ba nữa, lúc đó ba sẽ phải khóc thôi!”



Bạch Dạ Kình quét mắt qua, khiến cho thân thể bé nhỏ của Hạ Đại Bạch run lên. Bị dọa phải chạy đến ôm bắp đùi Hạ Thiên Tinh: “Đại Bảo, Tiểu Bạch thật là dữ.”



“Được rồi, anh đừng dọa con nữa.” Lúc này Hạ Thiên Tinh mới quay đầu liếc nhìn người đàn ông.



Bạch Dạ Kình nghe cô nói vậy, sắc mặt hòa hoãn đi rất nhiều, nói: “Anh đã sắp xếp người đi đón dì Trầm.”



“Hai chúng ta không cần đi sao?”



“Không có nhiều thời gian, không cần đi, trực tiếp gặp ở cục dân chính là được.”



Hạ Thiên Tinh gật đầu.




“Có thể đã để trong túi xách.”



“Đến chiều khi chúng ta đến chỗ lão phu nhân, lại tìm cẩn thận xem sao. Nói không chừng là ở trong túi xách chỗ đó.”



“Cũng được.”



Hạ Thiên Tinh gật đầu, để Bạch Dạ Kình nắm tay đi ra ngoài. Thế nhưng, không biết có phải vì mất ngọc bội hay không mà trong lòng cô lại có chút bất an.



Cửa lớn của Phủ Tổng thống vừa mở ra, gió rét thấu xương chợt ùa vào.



Hạ Đại Bạch vốn đang tung tăng chạy ở phía trước, bị gió thổi vào lại lui về.



“Tiểu Bạch, bên ngoài lạnh lắm!”



Cậu bé run rẩy, lỗ tai vì lạnh mà đỏ bừng.



Bạch Dạ Kình lấy khăn quàng cổ của anh xuống, quấn lên cho cậu bé, che mất hai lỗ tai nhỏ xinh. Đứa tay nhấc một cái, cậu bé đã ở trong ngực anh, dùng áo choàng dài bọc cậu bé lại.



Hạ Thiên Tinh nhìn cảnh này, không kiềm được cong cong môi. Anh quay đầu, dùng tay còn lại dắt cô: “Đừng ngây người, mau lên xe đi. Coi chừng bị cảm.”



“Ừm.” Cô đáp lại, chầm chậm chạy theo, bởi vì đôi chân dài của anh bước rất nhanh.



“Hạ tiểu thư, chào buổi sáng.” Lãnh Phi đứng bên cạnh xe chào hỏi cô.



Hạ Thiên Tinh không chú đến sắc mặt bất thường của anh ta, chỉ cười đáp lại, sau đó chui vào bên trong xe.



Bạch Dạ Kình đặt đứa nhỏ lên xe trước, liếc nhìn Lãnh Phi.



&