Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 329 :
Ngày đăng: 12:11 30/04/20
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Ngài...” Lãnh Phi muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.
Chuyện này, không phải chuyện đùa.
Dù hiện tại anh có gạt được tất cả mọi người để kết hôn với Hạ tiểu thư, thế nhưng, việc này không có nghĩa là Lan Đình phu nhân sẽ không tra ra được. Nếu khi mọi chuyện bị bại lộ, có người cố ý đăng báo về thân thế của tiểu thiếu gia, thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được.
Bạch Dạ Kình gở bao tay ra, ném vào bên trong xe, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Lãnh Phi: “Cậu muốn nói: Trong lòng tôi đã có tính toán, cho nên lúc này phải dừng lại. Đúng không?”
Lãnh Phi biết, một khi anh đã quyết thì không thể nói được. Hôm nay đã đến mức này, thật ra có nói gì thì cũng là uổng công.
Bên kia.
Chung Sơn.
Bên trong tầng lầu.
Chuyện đầu tiên khi Bạch Thanh Nhượng thức dậy, chính là bưng một ly trà hoa, đến phòng hoa xem hoa của mình.
“Nhị gia.” Người giúp việc đứng ngoài phòng hoa gọi ông.
“Ừm, có chuyện gì không?” Ông đang cầm kính phóng đại xem hoa lá, chỉ hỏi chứ không ngẩng đầu.
“Đây là thứ tìm được trong lúc quét dọn. Có thể là của Hạ tiểu thư làm rơi.”
Lúc này, Bạch Thanh Nhượng mới ngẩng đầu lên, vẫy vẫy tay với người giúp việc: “Đem đến đây.”
Người giúp việc lập tức đem vào, đó là một cái túi thơm tinh xảo, hiển nhiên là đồ của cô, phía trên còn thêu một chữ Hạ. Không suy nghĩ nhiều, Bạch Thanh Nhượng liền mở túi thơm ra.
Ngay giây phút đó, thân thể ông lập tức chấn động, bàn tay run dữ dội, trông có vẻ sắp cầm không nổi vật kia.
Ở bên kia, Lan Đình cũng kích động đến nỗi không thể kiềm chế.
Chờ khi bà lấy lại Thiên Tinh, điện thoại đã bị cúp.
Đoàn xe thật dài, đón gió rét chạy thẳng đến cục dân chính. Bên trong buồng xe phía sau, ba người họ khá háo hức.
Bầu không khí vô cùng náo nhiệt, Hạ Thiên Tinh vẫn luôn cùng Hạ Đại Bạch chơi đùa.
Cho đến khi.
Một loạt tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên.
Bạch Dạ Kình lấy di động ra nhìn xem, là lão gia gọi đến. Lão gia không có thói quen gọi điện thoại sớm như vậy.
Anh hơi trầm ngâm giây lát, sau đó mới áp điện thoại vào tai.
Bạch Dạ Kình còn chưa mở miệng, đã nghe thấy tiếng rống giận của lão gia: “Gan của con cũng không nhỏ, chuyện lớn như vậy cũng dám gạt mọi người chúng ta.”
“...” Bạch Dạ Kình giật mình, vô thức liếc nhìn đứa nhỏ ở bên cạnh. Cậu bé và cô vẫn mãi mê chơi đùa, hồn nhiên không chú ý đến tình hình bên này.
Ngón tay thon dài của anh căng thẳng, nhưng cũng chỉ ưu nhã chỉnh sửa quần áo, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Có vẻ ba đã biết tất cả rồi.”
Chuyện này, sao lão gia phát hiện ra được, tạm thời anh không biết, cũng không muốn hỏi.
“Sao ba không biết con đang làm cái gì hả, ba cũng không phải lão già hồ đồ.” Bạch lão gia nổi giận: “Chú Hai con hiện đang ở đây, con lập tức trở về cho ba.”
“Con cúp máy đây.” Dường như Bạch Dạ Kình căn bản không nghe thấy lời của lão gia. [Thêm "gác sách" khi tìm truyện để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Giọng nói ông cũng đang phát run: “Nếu như hôm nay con dám đến cục dân chính cùng con bé, vậy thì chờ nhặt xác của ba và mẹ con đi.”