Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 349 :
Ngày đăng: 12:12 30/04/20
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cúp điện thoại, Hạ Thiên Tinh giống như con ruồi không đầu.
Cô trực tiếp quên mất Lan Đình phu nhân, xoay người chạy ra ngoài.
“Thiên Tinh.” Lan Đình gọi cô.
Trong lòng Hạ Thiên Tinh rối bời, lúc này mới nhớ đến Lan Đình phu nhân, cô quay đầu: “Phu nhân, dì tự nhiên đi, bây giờ cháu muốn đến bệnh viện một chuyến. Những chuyện khác, sau này hẵng nói.”
“Có phải đứa nhỏ xảy ra chuyện gì không?”
Hạ Thiên Tinh gật đầu, Lan Đình phu nhân xách túi đi theo sau: “Mẹ đi với con.”
Mở cửa ra, mới phát hiện lúc Bạch Dạ Kình đi, cho Thụy Cương ở cửa, Hiển nhiên là lo lắng cho cô. Dư Trạch Nam luôn ở cửa phòng chờ Lan Đình phu nhân, nghe nói Hạ Đại Bạch xảy ra chuyện, anh ta lập tức nói: “Cháu lấy xe chở hai người đi.”
“Không cần, Nhị thiếu gia. Chúng tôi có xe.” Thụy Cương trực tiếp cự tuyệt anh ta, mặc dù cậu ta ngay thẳng, nhưng vẫn có năng lực phân tích. Vừa rồi Tổng thống tức giận vì anh ta, lại để cho anh ta chen vào, Tổng thống tiên sinh nhất định trách hắn làm việc bất lực.
Thời khắc mấu chốt này, Dư Trạch Nam cũng không tranh cãi với cậu ta.
Cuối cùng, Hạ Thiên Tinh và Lan Đình phu nhân ngồi xe Thụy Cương. Chạy thẳng đến bệnh viện.
Trên đường, Lan Đình phu nhân gọi điện thoại cho Bạch gia. Còn Hạ Thiên Tinh gọi cho Phó Dật Trần trước.
Hạ Thiên Tinh đến bệnh viện, Hạ Đại Bạch đã chuyển vào phòng bệnh vip.
“Mẹ Đại Bạch.”
“Được rồi, chuyện đã như vậy, đừng tức giận bọn nhỏ nữa.” Bạch Thanh Nhượng ngăn lại, nhìn cháu mình, thở dài, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Tìm con rể, dựa theo tiêu chuẩn của ông, cháu của ông tuyệt đối là tốt nhất. Nhưng Thiên Tinh dù sao cũng là em gái họ của anh.
Sao ông có thể đồng ý cho con gái mình sau này mang tiếng xấu đó.
“Đã là lúc nào rồi, ông còn ở đây mắng con trai.” Trong lòng lão phu nhân cũng lo lắng. Bà quay đầu xoa lưng Bạch Dạ Kình: “Vết thương lành chưa? Bác sĩ Phó có xem cho con chưa?”
Bạch Dạ Kình liếc nhìn lão gia, nói: “Từng xem rồi, nhưng còn chưa lành. Gân cốt bị thương, bảo là phải tịnh dưỡng nửa tháng.”
Mặc dù lão gia vẫn nghiêm mặt như cũ, nhưng dù sao cũng là con trai ruột của mình, vừa nghe bị thương đến gân cốt, lập tức nhíu mày, như có chút đau lòng. Biểu tình kia tuyệt đối chỉ duy trì một giây, một giây sau lại nghiêm mặt: “Con bớt nói bậy nói bạ trước mặt con cho ba, sao con không dứt khoát nói ba đánh gãy gân cốt con luôn?”
“Ông còn nói? Đều là ông, tôi thấy ông thế nào cũng phải đánh con trai đến tàn tật, cháu trai cũng không cần, ông mới cam tâm.” Giọng nói lão phu nhân mang theo nức nở. Không dám xoa lưng con trai nữa, đau lòng nói: “Lát nữa để cho bác sĩ Phó xem kỹ, cũng cho mẹ xem.”
Một lát sau, ‘đinh’ một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Lãnh Phi đã gọi điện thông báo viện trưởng, Tổng thống muốn đến. Cho nên, lúc này, trừ đoàn chữa trị của bác sĩ Phó, những nhân viên y tế và bệnh nhân khác đều đã được chuyển đi. Toàn bộ khu vip, cực kỳ an tĩnh.
Hạ Thiên Tinh đang ngồi chờ mất hết hồn vía, Bạch Dạ Kình đi đến. [Thêm "gác sách" khi tìm truyện để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Một khắc kia, trong mắt cô căn bản không thấy được bất kỳ ai khác, cũng không quản giờ phút này các trưởng bối phản đối, lập tức đứng lên chạy đến anh.
Bạch Dạ Kình ôm lấy cô. Cằm cô đặt trên vai anh, nhắm mắt lại, nước mắt nhịn đã lâu lập tức ùa ra, làm ướt lông mi thật dài.
&