Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 350 :
Ngày đăng: 12:12 30/04/20
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Vừa thấy bộ dáng kia, trong lòng tất cả mọi người đều trầm xuống, lão phu nhân lại lo lắng: “Cháu trai bảo bối của mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên ngất xỉu?”
Bạch Thanh Nhượng nhìn Lan Đình, Lan Đình cũng nhìn ông, hai người nhìn nhau không nói, bà đứng lên, chậm rãi đi đến bọn họ.
Lúc này Phó Dật Trần đang nói chuyện với đoàn bác sĩ, thấy bọn họ đến, cũng ngừng lại đi qua bọn họ.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Bạch Dạ Kình ôm Hạ Thiên Tinh, trấn an vỗ nhẹ lưng đang run rẩy của cô.
“Gan đứa nhỏ xảy ra chút vấn đề.” Phó Dật Trần mở miệng, giọng nói và sắc mặt đều nặng nề.
Lão phu nhân hô hấp căng thẳng, tay vịn lão gia bên cạnh, môi run lên, không thể nói nên lời. Nghe Phó Dật Trần tiếp tục nói: “Có thể sẽ cần thay gan. Mọi người nên chuẩn bị tâm lý.”
Hai chân lão phu nhân như nhũn ra, thút thít đứng lên: “Đại Bạch đáng thương của bà, nó nhỏ như vậy, sao chịu nổi phẫu thuật lớn.”
Còn Hạ Thiên Tinh cứng đờ. Thật ra Hạ Đại Bạch từng nôn mửa vài lần, vì lần đó ăn đùi gà từng vào bệnh viện làm kiểm tra, chỉ nói dạ dày đặc biệt nhạy cảm, cho nên Hạ Thiên Tinh luôn cho là vấn đề của dạ dày. Dẫn bé đến bệnh viện cũng không cẩn thận làm kiểm tra toàn thân.
Không nghĩ đến triệu chứng nôn mửa kia là gan có vấn đề.
Sắc mặt Bạch Dạ Kình cũng tương đối ngưng trọng: “Có gan thay thế không?”
Phó Dật Trần nói: “Đối với trẻ nhỏ, chúng tôi vẫn luôn đề nghị thay thế gan cận huyết, tính bài xích tương đối nhỏ, đứa bé cũng không chịu đựng quá khó. Hơn nữa, bây giờ gan khan hiếm, tạm thời không có, không nhất định thích hợp với Đại Bạch. Cho nên, tôi đề nghị, mọi người đều đi kiểm tra. Chờ có kết quả cụ thể của Đại Bạch, có thể lập tức sắp xếp làm phẫu thuật.”
“Được, chúng tôi lập tức đi ngay.” Hạ Thiên Tinh mở miệng.
Bốn vị trưởng bối phía sau cũng lập tức hưởng ứng: “Chúng tôi cũng đi.”
“Mọi người đừng tham gia náo nhiệt, chăm sóc tốt cho mình là được.” Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn Hạ Thiên Tinh, nói với Phó Dật Trần: “Cô ấy cũng không được. Máu cô ấy đặc thù, không thể làm phẫu thuật. Tôi đi cùng cậu.”
Hạ Đại Bạch được đưa vào phòng bệnh, mấy vị trưởng bối vội vã tiến vào.
Trong lòng Hạ Thiên Tinh khổ sở, sợ dáng vẻ nước mắt lã chã của mình hù dọa con trai, không dám lập tức đi vào.
Bạch Dạ Kình luôn ôm lấy cô, bàn tay vỗ nhẹ lưng cô, dáng vẻ kia, ôn nhu trước kia chưa từng có. Hai tay cô ôm lấy cổ anh, vì có anh ở đây, tất cả bất an trong lòng mới dần dần trở nên an định lại.
“Tin tưởng anh, anh sẽ không để cho đứa nhỏ xảy ra chuyện.” Anh hơi cúi người, môi dán lên bên tai cô. Mỗi một chữ đều có năng lực trấn an cô.
Cô buồn rầu ‘ừ’ một tiếng, gật đầu.
Bạch Dạ Kình sắp xếp thỏa đáng: “Em đi vào với đứa nhỏ, anh đi qua xem tình hình bên chú. Được không?”
“Được.”
Cô đứng lên.
Anh vươn ngón tay lau sạch nước mắt bên khóe mắt cô.
Lại nói: “Nói với Đại Bạch, một lát anh sẽ đến thăm nó.”
Hạ Thiên Tinh lau nước mắt, tay nắm chặt tay anh: “Đại Bạch thật sự rất yêu rất yêu anh, nếu có thể, anh ở cùng nó nhiều hơn có được không? Nó sẽ dũng cảm hơn.”
Vẻ mặt anh trịnh trọng: “Anh biết rồi.”
Trên thực tế, anh yêu con trai cũng không hề thua kém cô.
Chẳng qua là, ba thương con so với tình thương của mẹ phải nghiêm khắc và ẩn nhẫn hơn. Luôn có người nói Tổng thống tiên sinh không đủ yêu người bạn nhỏ Đại Bạch này, thật ra ở cá nhân tôi hiểu, tình thương của mẹ nhẹ nhàng uyển chuyển hơn, còn tình thương của cha ẩn nhẫn khắc chế, nhất là đối với con trai.