Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 352 :

Ngày đăng: 12:12 30/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



“Con cũng vậy.” Lan Đình tiến lên, cầm lấy tay cô, khẽ vỗ: “Con cứ việc yên tâm, Đại Bạch không có việc gì. Ba con...”



Nói đến đây, Lan Đình lại thở dài, sợ cô không thích, liền sửa lại lời nói: “Thanh Nhượng sẽ cứu đứa nhỏ.”



Hạ Thiên Tinh cảm thấy hốc cay cay. Hai người đã hơn 50 tuổi trước mặt cô dè dặt cùng thật lòng mong đợi, không phải cô không cảm giác được.



Tim cô cũng không phải sắt đá. Huống chi, Hạ Thiên Tinh cũng là một người làm mẹ, cô hiểu rõ sự khổ sở đó hơn ai hết.



Chỉ là.... 



“Cám ơn.” Cô hít mũi, sau đó nhìn khuôn mặt có vẻ tiều tụy của hai người, nói: “Con biết hai người trông đợi, nhưng mà hy vọng hai người có thể cho con thời gian để chậm rãi thích ứng.”



Chỉ thế thôi, nhưng những lời này đối với hai vị trưởng bối mà nói, đã là một sự khích lệ cực lớn, khiến cho bọn họ mừng rỡ không thôi.



Hạ Thiên Tinh tiễn hai người đi, hồi lâu sau vẫn còn sợ run đứng tại chỗ, cho đến khi mấy chiếc xe đều biến mất trong bóng tối mùa đông, cô mới xoay người đi lên lầu.



Lúc đi ngang phòng y tá, xa xa đã nghe thấy mấy cô y tá trẻ tuổi đang xì xào bàn tán.



“Đứa nhỏ kia, thì ra chính là con của Tổng thống tiên sinh, còn người phụ nữ trẻ tuổi kia chính là mẹ của đứa nhỏ.”



“Con của Tổng thống tiên sinh cũng đã lớn như vậy, nói cách khác thật ra thì Tổng thống tiên sinh đã sớm kết hôn rồi.”



“Vậy vụ tai tiếng lần trước, cộng thêm việc cùng Tống tiểu thư làm cái gì hôn lễ thế kỉ, chẳng lẽ đều là những chuyện ngoại tình phản bội sao?”



“Trời ạ, Tổng thống tiên sinh lại ngụy quân tử như vậy, tôi vốn tưởng rằng anh rất sạch sẽ, tuyệt đối không phải loại người đàn ông bừa bãi như vậy, nên mới ủng hộ anh đến thế, chẳng lẽ tôi mắt tôi bị mù?”
Ánh mắt anh luôn luôn rất sắc bén, Hạ Thiên Tinh không dám nhìn tiếp, chỉ hơi né người muốn đi qua, nhưng bàn tay anh đã giữ lại cánh tay cô, hơi dùng sức kéo cô trở về.



“Trốn tránh cái gì?”



“Em đi xem Đại Bạch.”



Cánh tay dài của Bạch Dạ Kình ôm chặt ngang hông cô, dĩ nhiên cô không động đậy được.



“Nói rõ cho anh, đang nghĩ gì và đã nhìn thấy gì?”



Hạ Thiên Tinh biết không lừa được anh. Cô liền nhìn thẳng anh, lỗ mũi hơi cay cay: “Dạ Kình, anh thật sự không sợ chút nào sao?”



Tay cô vịn vào cánh tay bền chắc của anh, khóe môi giật giật, nói lại những lời cô vừa nghe cho anh. Dường như sợ anh khó chịu, cô lại bổ sung thêm: “Em biết anh không giống như bọn họ nói, không phải ngụy quân tử, giữa chúng ta cũng sạch sẽ, không hề bẩn thỉu chút nào.”



“Em đang lo lắng cho anh.” Vốn tưởng rằng Bạch Dạ Kình sẽ tức giận, thế nhưng, ánh mắt anh lóe sáng nhìn cô, không chút ưu tư nào.



“Dĩ nhiên.” Hạ Thiên Tinh nhớ đến những lời vừa rồi, lông mi run lên: “Em sợ em sẽ khiến anh đánh mất tất cả.”



Nếu như chuyện này thật sự bị công bố ra ngoài, thân bại danh liệt là kết cục có thể lường trước được.



“Đây là xã hội dân chủ, những người đó muốn nói cái gì thì mặc cho bọn họ nói. Huống chi, chuyện này có ngày sẽ “liễu ám hoa minh” (trong hoàn cảnh khốn khó tìm được lối thoát).” Câu nói sau cùng, sắc mặt anh có chút thần bí, trong lời nói rõ ràng có ý sâu xa.



Hạ Thiên Tinh không hiểu cái gì gọi là “liễu ám hoa minh”, hôm nay, bọn họ giống như đang đi vào ngõ cụt, ngay cả một cửa ra cũng không có.



Bạch Dạ Kình không giải thích, con ngươi hẹp dài híp lại, nhỏ giọng: “Những lời em vừa nghe họ nói, mọi thứ khác đều đúng, nhưng có một câu không đúng, còn cực kỳ sai lầm.”&