Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 353 :

Ngày đăng: 12:12 30/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



Cô nhìn anh khó hiểu: “Là câu nào?”



Bàn tay Bạch Dạ Kình đặt ngang hông cô chậm rãi vuốt ve: “Em thật sự cảm thấy giữa chúng ta sạch sẽ sao? Sao anh lại có cảm giác, từ trước đến nay chúng ta chưa từng sạch sẽ nhỉ?”



Hạ Thiên Tinh hiểu ý liền đấm anh một cái, hờn dỗi nói: “Thật sự bị anh chọc tức chết mà, đã là lúc nào rồi, anh còn có tâm trạng đùa giỡn với em?”



Nhìn sắc mặt cô đã tốt hơn nhiều, khóe môi Bạch Dạ Kình nở nụ cười nhàn nhạt, vỗ vỗ lưng cô: “Đi rửa mặt đi, nghỉ ngơi sớm chút.”



Chuyện của lão gia và chú, cuối cùng anh vẫn không nói đến. Trước khi chưa chắc chắn kết quả, anh không muốn cho cô hy vọng rồi đến cuối cùng lại thất vọng.



Hạ Thiên Tinh tắm xong đi ra, trong phòng bệnh nho nhỏ, Hạ Đại Bạch đã ngủ, cánh tay nhỏ bé lúc này vẫn còn cắm ống tiêm. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không chút huyết sắc, hai mắt sưng vù, còn đâu dáng vẻ hoạt thường ngày?



Cô nhìn bộ dạng này của con trai, cảm thấy lòng đau như cắt, áy náy không dứt. Nếu cô phát hiện sớm, có lẽ đứa nhỏ đã không phải chịu sự hành hạ như vậy.



“Đi ngủ, đừng đứng đây nữa.” Anh thúc giục cô rồi nhẹ phòng tắt đèn, sau đó khẽ cài cửa lại.



Hạ Thiên Tinh quyến luyến không thôi: “Em ngủ với con bên trong, có được không?”



“Không được, giường nhỏ như vậy, làm sao ngủ?”



“Em có thể nằm ở mép giường.”



Bạch Dạ Kình nhìn chằm chằm cô, cô liền ngượng ngùng im lặng, không nói gì thêm nữa.



Nhóc con ngủ bên trong, hai người lớn ngủ trên giường bên ngoài. Hạ Thiên Tinh tâm sự nặng nề, trong lòng khó yên ổn được. Lúc là dáng vẻ khó chịu của Đại Bạch, lúc lại là Bạch Thanh Nhượng.



“Đừng suy nghĩ linh tinh nữa, em hãy tin vào y thuật của bác sĩ Phó.”
“Chị xinh đẹp không thích bị ôm.” Hạ Đại Bạch cảm thấy người này bắt nạt chị xinh đẹp, lập tức nhảy cẩng lên bắt lấy tay anh ta. Dư Trạch Nghiêu không phòng bị, hơn nữa, dù sao đây cũng là một đứa nhỏ, có phòng bị cũng không thể làm khó dễ cho cậu bé.



Cảnh Dự thừa dịp này giãy ra khỏi Dư Trạch Nghiêu, trao cho đứa nhỏ một ánh mắt cảm kích. Hạ Đại Bạch lập tức cảm thấy được cổ vũ, đặc biệt kiêu ngạo và đắc ý, ưỡn khuôn ngực nhỏ nhắn, cánh tay nhỏ bé dang ngang, che chắn cho Cảnh Dự: “Chị đừng sợ, em sẽ bảo vệ chị. Không để cho chú xấu xa này bắt nạt chị nữa.”



Chú xấu xa?



Cảnh Dự liếc nhìn người đàn ông trước mặt, đầu anh ta đầy hắc tuyến, tâm trạng cô hiếm khi vui vẻ như bây giờ. Cô ấy nở nụ cười đứng sau lưng cậu bé: “Vậy chị dựa cả vào sự bảo vệ của em, anh ta là một tên xấu xa, chỉ biết bắt nạt chị thôi. Em phải bảo vệ chị thật tốt nhé ~”



Dư Trạch Nghiêu nhìn Cảnh Dự thế này có, cả người có chút dao động.



Lúc cô cùng đứa nhỏ nói chuyện, dịu dàng như vậy, trong nụ cười có mấy phần trẻ con. Cho dù là lúc nói anh ta xấu xa, giọng nói kia cũng mềm mại êm ái giống như kẹo đường vậy, giọng điệu ngây thơ thuần khiết.



Đẹp mắt đến nỗi khiến anh không kiềm được mà si mê trong đó.



Trong lúc nhất thời, ánh mắt anh ta rơi vào khuôn mặt xinh đẹp kia không dời ra được.



Thoáng chốc, đột nhiên anh ta cũng rất hy vọng, thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ngay tại đây!



Cảnh Dự nói với đứa nhỏ xong, liền ngẩng đầu nhìn anh ta, nụ cười của cô ấy còn chưa kịp thu lại. Nhưng không ngờ rằng tầm mắt của anh cũng đang hướng về phía cô ấy, hơn nữa, ánh mắt kia chút kín đáo cũng không có, nóng bỏng và trực tiếp, cứ như vậy đối mắt với cô ấy, anh ta không có chút gì gọi là che giấu ý nghĩ.



Tim cô ấy đập hỗn loạn, lông mi run run, sau đó lập tức cúi đầu.



“Chú, chú đừng nhìn nữa ạ!” Hạ Đại Bạch cất giọng, cắt đứt bầu không khí giữa hai người, đối với chiều cao của Dư Trạch Nghiêu mà nói, cậu bé còn quá lùn, chỉ đành phải gắng sức vẫy cánh tay nhỏ bé: “Chú dùng ánh mắt nóng bỏng đó nhìn chị xinh đẹp, mặt chị ấy đã đỏ rần cả rồi!”



Nóng bỏng!



Cảnh Dự càng lúng túng hơn!&