Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 357 :

Ngày đăng: 12:12 30/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



“Tôi biết, nhưng mà con bé còn chưa bị phán quyết không phải sao? Tôi có cách để cứu nó ra ngoài.” Lý Linh Nhất kích động túm chặt tay Hạ Quốc Bằng: “Anh nhất định có cách để Tinh Không tới gặp em. Quốc Bằng, nó là con gái anh mà, anh không thể thấy chết mà không cứu được.”



Hạ Quốc Bằng không hiểu nhìn bà ta: “Hiện tại bà đã khó bảo toàn bản thân lại còn có cách để cứu nó sao?”



Quả thật Lý Linh Nhất không thể tự cứu mình rồi.



Bản án đã có, tội danh của bà ta như ván đã đóng thuyền, nhưng mà Hạ Tinh Không thì chưa tiến vào giai đoạn tiến hành tố tụng, tất cả vẫn còn khả năng.



“Quốc Bằng, anh nhất định phải nghĩ cách để Tinh Không gặp em.” Lý Linh Nhất khẩn cầu.



Hạ Quốc Bằng nhìn Lý Linh Nhất khẳng định, cuối cùng vẫn gật đầu: “Tôi sẽ cố hết sức. Nhưng mà bà cũng đừng có làm ầm ĩ xảy ra chuyện, để Tinh Không tỉnh táo lại cũng tốt.”



Ông ta không ở lại lâu, lúc rời khỏi nhà tù, trong lòng có đủ cảm xúc.



Mấy ngày trước nhận được điện thoại của Trầm Mẫn, trong điện thoại Trầm Mẫn cho biết Thiên Tinh không phải là con gái của ông ta, ông ta mới hiểu được hơn 20 năm trước một thân một mình ở trong bệnh viện, Trầm Mẫn rốt cuộc đã thừa nhận bao nhiêu đau khổ.



Đứa con tâm tâm niệm niệm cuối cùng cũng mất đi, ngay cả chồng cũng phải gạt, từ đầu đến cuối không nhận được một lời an ủi. Đó là vì người chồng này thất trách.



Hạ Quốc Bằng ngồi vào trong xe, nhìn cảnh mùa đông hoang vắng, trong lòng tràn đấy áy náy và tiếc hận đối với Trầm Mẫn.



Thiên Tinh không phải là con gái của bọn họ, khiến cho quan hệ giữa bọn họ ngay cả một chút ràng buộc cũng chặt đứt rồi. Đã từng cùng nhau, thì ra không còn dấu vết gì lưu lại.



Nếu như lúc trước không gặp Lý Linh Nhất, dây dưa không ngớt với cô ta có lẽ cuộc sống hiện tại đâu đến nỗi như bây giờ, có lẽ bọn họ còn có thể có đứa con của riêng mình.



“Bây giờ ông muốn đi đâu?” Lái xe hỏi Hạ Quốc Bằng.



Hạ Quốc Bằng thu hồi tầm mắt mới nói: “Đưa tôi tới ga Cao Thiết đi.”
Lúc nãy lão gia tử nổi giận, hiện tại đã hòa hoãn, thấy cái chén bể tan tành đau lòng muốn chết.



Cái chén kia ông đã hao phí rất nhiều công phu đi theo một chuyên gia vơ vét về, trên đời này chỉ còn có một bộ, vậy mà hiện tại…



Lần này, tức giận, đau lòng và hối hận.



Cục tức này phải trút lên người con trai, ông hung hăng trừng anh: “Trốn cái đầu anh, cái chén vỡ nát rồi, anh phải đền cho tôi cái giống như đúc.”



Quả thật Hạ Thiên Tinh thấy dở khóc dở cười.



Bạch Dạ Kình không thèm để ý tới lão gia tử, chỉ ngoắc tay cho người hầu dọn dẹp.



Thấy người hầu cầm cái chổi qua, Bạch lão gia tử đau lòng quá vội quát người hầu: “Quét cái gì mà quét, bảo bối như vậy quét đi không phải đáng thương lắm sao?”



Bảo bối mà còn cầm đập bể, lão gia tử không khỏi quá xúc động.



Hạ Thiên Tinh kìm nén lời này ở trong lòng, tự nhiên không dám nói ra miệng. Cô ngồi xổm xuống cẩn thận nhặt lên giúp ông ấy sau đó mới đi theo Lan Đình đến tiểu lâu.



Không dám nhìn Bạch Dạ Kình nữa, chỉ sợ ánh mắt kia của ông ấy.



Dọc đường đi, Hạ Thiên Tinh che ô ngăn cản tuyết.



Lan Đình ôm hộp thức ăn vào ngực, sợ lạnh, bà nói: “Thiên Tinh, đêm nay con ở lại tiểu lâu cùng ba con đi.”



Hạ Thiên Tinh biết an bài như thế là vì còn có Bạch Dạ Kình ở đây. Tóm lại mà nói bọn họ không hy vọng hai người ở cùng một chỗ.



Cô mím môi, không nói gì.