Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 358 :
Ngày đăng: 12:12 30/04/20
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lan Đình nói: “ Mẹ biết con lo lắng, nhưng mà nhà chính nhiều người, ba nó cũng ở đây đương nhiên sẽ không có chuyện gì, nhưng mà ba con…”
Bà dừng lại một chút mới tiếp tục nói: “Một mình ở nơi này tóm lại vẫn khiến người ta lo lắng.”
Hạ Thiên Tinh nhìn bà: “Mẹ không ở lại sao?”
“Mẹ sao?” Lan Đình bật cười: “Đứa nhỏ này, mọi người ở nơi này đều là người Bạch gia, ngoại trừ mẹ ra. Buổi tối đương nhiên mẹ phải về Lan gia, Lan Chiến đã phái xe qua, một lát nữa mẹ phải đi rồi.”
Cũng đúng. Hiện tại mẹ và ba không phải là quan hệ như trước.
“Được, vậy con sẽ ở lại chăm sóc cho ba.” Hạ Thiên Tinh không nghĩ gì nhiều liền gật đầu.
“Buổi tối nếu có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho mẹ.” ít hiều Lan Đình vẫn cảm thấy không yên lòng.
“Vâng ạ.”
“Còn việc này nữa.” giọng điệu của Lan Đình như muốn thương lượng: “Người lớn bên Lan gia con cũng phải gặp mặt một lần, cho nên đợi sau này đứa bé khỏe một chút thì cùng mẹ về một chuyến, mong ước nhiều năm như vậy cuối cùng cũng tìm được con, bọn họ cũng mừng cho mẹ, rất muốn gặp con.”
Hạ Thiên Tinh biết, việc này là không thể nào tránh được, suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý.
Cho Bạch Thanh Nhượng ăn mấy thứ, Lan Đình phu nhân được lái xe đón về Lan gia. Dù sao tuổi tác của Bạch Thanh Nhượng cũng đã cao, lúc này mổ xuống một dao tổn thương sức khỏe rất lớn, vô tri vô giác ăn tối xong liền đi ngủ, thời gian tỉnh táo rất ít.
Trong lòng Hạ Thiên Tinh cảm tháy lo lắng, hỏi bác sĩ chăm sóc cho ông, được bảo đảm không có chuyện gì, lúc này mới có thể yên tâm đóng cửa về phòng ngủ.
“Hạ tiểu thư, nhị tiểu thư tới.” Vừa xuống lầu liền nghe thấy âm thanh của người hầu.
Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Bạch Túc Diệp mang theo mấy túi lớn đi vào.
“Đây là cái gì?” Hạ Thiên Tinh hỏi.
Rất nhớ, rất nhớ.
Giống như chỉ cần nhớ tới anh thì cảm xúc phức tạp trong lòng mới vơi đi.
Cô cầm điện thoại ấn dãy số quen thuộc.
Qua mấy tiếng tút thì điện thoại có người nhận.
Bạch Dạ Kình đang đứng trong phòng ngủ, anh vừa mới tắm xong, cả người khoác áo tắm, ánh mắt lại nhìn về phía tiểu lâu.
“Muộn như vậy còn chưa ngủ sao?”
Hạ Thiên Tinh dựa vào khung cửa, trái tim đập loạn nhìn trời đêm không một chút ánh sáng, nhẹ nhàng nói: “Em không ngủ được.”
“Nhớ anh sao?”
Cô quẫn bách, một câu nói nói toạc ra suy nghĩ của cô, cho dù cách nhau qua di động nhưng gương mặt vẫn nóng lên. Tuy nhiên vẫn mạnh miệng: “Là nhớ tới một người nhưng mà người đó là con trai bảo bối của em. Đại Bạch vẫn khỏe chứ? Con đã ngủ chưa?”
“Ừ, Túc Diệp ngủ cùng nó, em không cần quan tâm.”
“Vậy thì tốt rồi” Có người ở cùng con, cuối cùng Hạ Thiên Tinh vẫn yên tâm hơn.
“Đi ngủ đi, ngày mai lại bận rọn, em sẽ mệt mỏi.” Bạch Dạ Kình dặn dò cô.
Tuy đã xin nghỉ không cần đi làm nữa nhưng mà nhìn tình hình trước mắt xem ra còn chẳng thoải mái bằng đi làm.
“Vâng.” Âm thanh của cô hơi kéo dài, mềm nhũn, trong lòng có gì đó không ngừng lan tỏa. Không biết từ lúc nào thì cô đã có thói quen buổi tối có người đàn ông này ở bên người, có nhiệt độ của cơ thể anh, có cái ôm của anh để dựa vào.
Bạch Dạ Kình nghe hiểu tâm tư trong từng lời của cô, đôi mắt sáng lên.