Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 359 :

Ngày đăng: 12:12 30/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



Bạch Dạ Kình nghe hiểu tâm tư trong từng lời nói của cô, đôi mắt sáng lên.



Cô không nhìn được bên kia, đôi mắt người đàn ông đầy dịu dàng: “Lão gia tử đang ở dưới lầu nhìn chằm chằm, đã tuyên bố nếu đêm nay anh ra cửa thì sẽ cắt đứt đôi chân của anh.”



Ngừng lại một lúc, Bạch Dạ Kình đề nghĩ: “Nếu nhớ anh thì em lên đây đi?”



Ý tứ trêu ghẹo quá rõ ràng.



Hạ Thiên Tinh xấu hổ vô cùng, phồng miệng đáp lại: “Ai muốn anh, em mới không cần lên, em tắt máy đi ngủ đây.”



Trong giọng nói có chút hờn dỗi, rõ ràng muốn hung dữ với anh nhưng mà kết quả lời nói ra lại mềm mại như làm nũng vậy.



Mặc dù cách nhau qua điện thoại nhưng Bạch Dạ Kình vãn có thể cảm nhận được như có móng vuốt đang gãi giã trái tim và phổi của anh, làm cho cả người anh khô nóng khó chịu.



Cái cô gái nhỏ này là cố ý để cho đêm nay anh không được an bình sao?



Hạ Thiên Tinh không nói gì thêm mà tắt máy. Cô mới không trúng kế của anh đâu. Nếu cô lên đó thật mà gặp phải lão gia tử thì lão gia tử không tức giậm chân không thể. Tuy sẽ không đến mức đánh cô nhưng mà trong lòng sẽ nghĩ cô quá mức phóng đãng.



Bởi vì nghe được giọng nói của anh rồi cho nên hiện tại sự bất an trong lòng mới tiên tan.



Nhếch môi, lại cất di động, đóng cửa ban công sau đó nằm lên giường.



Bên kia



Trong trại tạm giam.



Hạ Tinh Không vẫn không thể gọi điện thoại được cho nên trong lòng tức giận khó mà lặng xuống.



“Này, nhanh lên một chút.” Cảnh sát vỗ mặt bàn, nhìn đồng hồ: “Còn một phút nữa thôi đấy.”



Sắc mặt Hạ Tinh Không đầy oán hận: “Hạ Thiên Tinh, nếu không nể mặt vậy thì đừng trách tôi không hạ thủ lưu tình với cô.
Hai người qua ánh đèn mờ nhạt, ngăn cách bởi sương mù, từ xa bốn mắt nhìn nhau. Trái tim cô đập nhanh hơn, cả người như rơi vào lưới tình của anh, nhưng không thể nhìn rõ tại sao, có lẽ vẫn cảm động như cũ vì say mệ. Loại cảm giác này không vì càng ngày càng gần nhau mà lạnh nhạt đi ngược lại càng thêm sâu đậm.



Đúng là cực kì kì diệu.



“Em xuống hay là anh lên đó.” Bạch Dạ Kình mở miệng.



Đột nhiên cô thu hồi suy nghĩ: “Đừng lên, để em xuống đó.”



Dưới lầu có người hầu phân công công việc, cô không muốn để cho người hầu biết nửa đêm xuống gặp anh. Không chừng bọn họ lại mở miệng nói cho người lớn.



Bạch Dạ Kình tắt máy trước, Hạ Thiên Tinh về phòng, ngay cả quần áo cũng quên thay, kéo cửa chạy ra ngoài. Đi được hai bước mới nhớ tới bên ngoài cực kì lạnh liền quay lại cầm lấy áo khoác bọc cả người mình lại, nhanh chóng xuống lầu.



“Hạ tiểu thư, muộn như vậy rời giường là có việc gì sao?”



Cô vừa xuống lầu lại gặp được người hầu trực ban.



Gương mặt Hạ Thiên Tinh hiện lên sự chột dạ hỏi: “Nhị gia đã tỉnh lại chưa?”



“Vừa nhìn qua, vẫn chưa tỉnh, hiện tại đang ngủ rất say.”



“Vậy là tốt rồi.” Cô nghĩ nghĩ khép lại áo khoác trên người mình, ánh mắt nhìn vào phòng bếp, đột nhiên ói: “Cái đó, cô giúp tôi rót ly trà nóng, tôi vào xem Nhị gia.”



Người hầu đáp lại cũng không nghĩ gì nhiều liền xoay người vào phòng bếp.



Nhìn bóng lưng kia rời đi, Hạ Thiên Tinh lặng lẽ bước ra ngoài, giống như tên trộm chột dạ vô cùng.



Hai người rõ ràng chỉ gặp mặt bình thường nhưng chỉ là tòa nhà chính và tiểu lâu này bị nhiều người nhìn chằm chằm.



Người hầu rót nước ấm mang qua nhưng đâu còn bóng dáng của cô, chỉ mang ly nước vào phòng cô. [Thêm "gác sách" khi tìm truyện để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]



Hạ Thiên Tinh kéo cửa đi ra ngoài. Gió lạnh đập vào mặt, lại nhìn bóng dáng to lớn dưới ngọn đèn đường mà không biết lạnh. Người đàn ông kia giống như ngọn lửa ấm trong đêm đông, có thể sưởi ấm cho cô.