Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 374 :

Ngày đăng: 12:12 30/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



Cửa dần đóng lại.



Cánh cửa vừa dày vừa nặng, tách rời hai người hai thế giới.



Hạ Thiên Tinh thả đứa nhỏ xuống, trong lòng chua xót, đột nhiên mở cửa, chạy trở lại. Hiển nhiên anh ở bên trong cũng không nghĩ đến cô đột nhiên quay lại, thấy bóng người cô, trong mắt xẹt qua một dòng nước ngầm, sau đó, sãi bước đi về phía cô.



Cô vùi vào ngực anh. Bạch Dạ Kình dùng sức ôm chặt: “Tại sao quay lại?”



Giọng khàn khàn sâu xa.



“Em chỉ muốn nói với anh, em rất vui vì năm năm trước, người đàn ông kia, may là anh.”



Trong giọng nói cô mang theo nghẹn ngào: “Em bị Lý Linh Nhất tính kế, người em gặp, hoàn hảo là anh.”



Bất kể tương lai như thế nào, cuộc đời có thể gặp anh, được anh dành cho phần tình yêu này, cuộc sống đã không uổng công rồi.



“Em đã không còn trách anh, càng không hối hận sinh Đại Bạch cho anh.”



Bên ngoài, Hạ Đại Bạch bị thả xuống, chặc chặc mấy tiếng, liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, nhức đầu xoa trán. Những người lớn này cũng quá mệt mỏi rồi, cùng lắm chỉ tách ra mấy ngày mà thôi, làm giống như vĩnh biệt vậy.



Chờ Hạ Thiên Tinh đi ra, bé không nhịn được nói: “Đại Bảo, mẹ vì Tiểu Bạch mà ném con đi như vậy, là hành động rất không đúng.”



“Nói bậy, mẹ đâu có ném con.” Cô ôm lấy bé.



Tầm mắt Hạ Đại Bạch được ngang hàng cô: “Con cũng cảm thấy xấu hổ, chẳng qua là đến chỗ bà ngoại ở vài ngày, mẹ với Tiểu Bạch làm như không thấy mặt nhau nữa vậy.”



Thân thể Hạ Thiên Tinh cứng đờ, mặt hơi biến sắc.



Hạ Đại Bạch nhíu mày, nhìn chằm chằm cô: “Chẳng lẽ là thật sao? Tiểu Bạch lại không cần chúng ta?”




“Đúng vậy, Lan tiểu thư, là cô ta.” Cai ngục rất cung kính trả lời.



Lan tiểu thư?



Hạ Tinh Không suy nghĩ cẩn thận, hồi lâu mới nhớ, thì ra là Lan Diệp.



Tâm tình vui thích nhất thời trầm xuống, vẻ ung dung trên mặt cũng đổi thành ngưng trọng, có lòng cảnh giác nhìn chằm chằm Lan Diệp.



“Chính là cô tung tin ra ngoài?” Lan Diệp lạnh lùng hỏi.



Hạ Tinh Không thấy cô ta là ngưới không có ý tốt, không dám trả lời. Lan Diệp liền tát cô ta một bạt tai, cái tát kia rất nặng, một tiếng ‘ba’ giòn dã, trong ngục giam tối om đặc biệt kinh động.



Hạ Tinh Không run rẩy, hốc mắt liền ửng đỏ. Cô ta ủy khuất che mặt, trợn mắt nhìn Lan Diệp, bị khí thế và ánh mắt của cô ta làm run rẩy, lại nhìn cai ngục bên cạnh. Tựa như muốn minh oan cho mình.



Kết quả, Lan Diệp lạnh lùng quát: “Tất cả các người đi ra ngoài, khép cửa lại.”



“Dạ.”



“Các người đừng đi.” Lan Diệp không phải là người dễ đối phó, trong lòng Hạ Tinh Không sợ hãi. Vội vàng đi theo sau lưng cai ngục, muốn chạy đi, nhưng tóc lại bị Lan Diệp kéo lại, không chút lưu tình lôi về sau.



Hạ Tinh Không đau đến tê dại, kéo tóc mình, nhưng Lan Diệp lại tát cô ta một bạt tai. Lúc này, hai gò má lập tức sưng đỏ.



“Tại sao cô đánh người?” Giọng nói Hạ Tinh Không run rẩy, nức nở: “Không phải Hạ Thiên Tinh là tình địch của cô sao? Tôi giúp cô xử lý tình địch của cô, cô…”



“Tình địch của Lan Diệp tôi, phải cần đến cô giúp tôi xử lý sao?” Lan Diệp hừ lạnh ngắt lời cô ta: “Tôi không quan tâm cô muốn trả thù Hạ Thiên Tinh thế nào, nhưng, cô muốn hủy hoại Dạ Kình, xem như là chọc giận tôi.”



Hạ Tinh Không biết mục đích Lan Diệp đến đây. Cô ta và Tống Duy Nhất không giống nhau, Tống Duy Nhất rất hận Tổng thống, cho nên mới mặc cho cô ta công bố tin tức này ra ngoài.



Nhưng Lan Diệp thật lòng yêu Tổng thống, ghét Hạ Thiên Tinh đi nữa cũng không muốn ảnh hưởng đến Tổng thống tiên sinh.