Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 375 :

Ngày đăng: 12:12 30/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



Thế nhưng, Lan Diệp đối với Tổng thống tiên sinh là thật lòng thật dạ, cho dù có ghét Hạ Thiên Tinh đi nữa, cũng không muốn ảnh hưởng đến Tổng thống tiên sinh.



Cho nên, làm những chuyện này trước mắt cô ấy, hiển nhiên là chọc giận Lan Diệp. Hạ Tinh Không nhìn Lan Diệp, trong lòng không kiềm được rùng mình.



Mặc dù cô ta không hiểu rõ về Lan Diệp, chỉ thấy dáng vẻ vênh váo hung hăng của cô ấy, cũng biết tuyệt đối không phải người dễ trêu chọc. Tính tình chỉ sợ không khá hơn Tống Duy Nhất chút nào.



Cô ta cảnh giác lui về sau một bước, ánh mắt mơ hồ giữa sự tối om trong phòng: “Nơi này khắp nơi đều là máy theo dõi, nếu cô dám động thủ, chờ sau khi tôi ra khỏi đây, sẽ nói cho cả thế giới biết rằng Tổng thống tiên sinh sử dụng thủ đoạn bạo lực, ý đồ che giấu tội của anh ta!”



Lan Diệp khẽ cười, đột nhiên khom người rút ra từ giày ống thấp một con dao găm, lưỡi đao sắc bén, lóe lên tia sắc lạnh, Hạ Tinh Không quên cả thở: “Cô... cô muốn làm gì?”



Ngay cả giọng nói cũng lắp bắp.



“Cô phách lối như vậy, là bởi vì cảm thấy Tổng thống tiên sinh ngại thân phận, không thể làm gì cô đúng không? Nhưng mà, tôi không phải là anh ấy, tôi không làm chính trị.” Lan Diệp vừa nói, vừa đến gần cô ta. Ánh mắt dần dần trở nên lãnh khốc đáng sợ.



Hạ Tinh Không không thể lui được nữa, cả người cứng ngắc áp sát vách tường.



Dao găm của Lan Diệp dán vào mặt cô ta, cảm giác lạnh lẽo kia khiến người ta cô phát run, đột nhiên không biết lấy dũng khí từ đâu cô ta ngẩng cổ lên, dường như đang đánh cược, trợn mắt nhìn Lan Diệp: “Cô dám?”



Lan Diệp không nói hai lời, dao găm sượt qua, trên mặt cô ta lập tức cô ta lập tức xuất hiện một vết máu.



Hạ Tinh Không đau đớn che mặt, khom lưng xuống, rên rỉ thống khổ: “Mặt của tôi... cô hủy hoại mặt của tôi!”




Trầm Mẫn cũng âm thầm kinh hãi, thất thần lẩm bẩm: “Tại sao có thể như vậy?”



Chúng nghị viện lại thật sự tiến hành vạch tội? Trong lịch sử nước S, chưa từng xảy ra!



Hạ Thiên Tinh cứng đờ đứng đó, đầu có chút choáng váng. Cô sợ run nhìn chằm chằm TV, thế nhưng, giờ phút này trên TV đang nói gì, một chữ cô cũng nghe không lọt. Cảm thấy trời đất quay cuồng, bên tai chỉ còn lại hai chữ vạch tội.



“Mẹ, ngày mai con phải trở về.”



“Hiện tại tình hình bên kia thế nào, con rất rõ ràng. Trở về như vậy, chỉ sợ...”



“Con phải nói rõ ràng với tất cả mọi người.” Giọng Hạ Thiên Tinh có chút run rảy, sắc mặt ảm đạm: “Anh ấy không làm gì cả, con không thể trốn ở chỗ này nhìn mọi người nghi oan cho anh ấy.”



“Con có nghĩ tới hay không, nếu như con nói ra mọi chuyện, như vậy năm năm trước, chuyện Tổng thống tiên sinh bỏ tiền mua đứa nhỏ, ắt phải cũng phải phơi bày ra ánh sáng.”



Chuyện này Hạ Thiên Tinh không phải chưa từng nghĩ đến.



Chuyện mang thai hộ này, mặc dù không mâu thuẫn với luật lệ nước S, nhưng lúc đó trình tự có chút không thảo đáng. Hơn nữa, thứ nhất, khi đó cô đang trong tình trạng không tỉnh táo. Thứ hai, cô chỉ mới 18 tuổi, chuyện này một khi phơi bày ra ánh sáng sẽ vi phạm đạo đức.



Không thể không nói, lần này Hạ Tinh Không đã đi nước cờ đưa họ vào chỗ chết.



Thế nhưng, dù vậy, không phải tội của anh, anh cũng không thể gánh.