Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 385 :
Ngày đăng: 12:12 30/04/20
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bạch Dạ Kình ngồi trên mép bồn tắm, nhìn cô đang nằm phía dưới, ngón tay khẽ vuốt ve ở trên bả vai mượt mà của cô: “Còn dám nói vớ vẩn ở trước mặt anh nữa hay không?”
Bởi vì vừa mới được thỏa mãn, cho nên, giờ phút này tâm tình của anh đang rất tốt, chỉ là, anh vẫn có dáng vẻ cuồng vọng như thường lệ.
Cô nghiêng đầu cắn lên trên ngón tay của anh, mềm mại vô lực mở miệng: “Anh nhanh xuống dưới tầng ăn cơm đi.”
“Cùng nhau đi xuống.”
Cô vô lực nghiêng đầu sang mép bồn tắm, nhắm hai mắt: “Em không thể cử động.”
Bạch Dạ Kình vẫn kiên định: “Tắm xong rồi anh ôm em đi xuống.”
“…”
Hạ Thiên Tinh cố gắng mở miệng, đẩy anh ra: “Vậy anh đi ra ngoài trước đi.”
Lúc Hạ Thiên Tinh tắm xong đi ra, thì người nào đó đã mặc quần áo chỉnh tề. Anh mặc bộ đồ ở nhà màu xám tro, nhìn vừa nhàn nhã mà lại vừa lười biếng, không còn nghiêm túc giống ngày xưa vậy, nhìn cái dáng vẻ này của anh, có vẻ thân thiện hơn xưa kia rất nhiều.
Nhưng mà, đây chỉ là ảo giác mà thôi.
Đàn ông này, cũng không phải là người dễ thân thiện với người khác.
Cho dù không phải là người như vậy, thì…
Cô vẫn không tự chủ được mà càng lún càng sâu
Cô nhớ tới những lời mà hôm nay anh nói ở trong phòng họp, khóe môi của cô cong lên, trong lòng cảm thấy ấm áp.
“Ngẩn người cái gì vậy?” Anh đứng ở trong phòng ngủ, liếc nhìn cô vừa mới đi ra từ trong phòng tắm, lắc lắc mái tóc ngắn đang ướt nhẹp.
Cô cũng đổi một bộ đồ ở nhà đơn giản, lắc đầu, cười không nói. Đợi khi cô đến gần, Bạch Dạ Kình nâng mắt lên nhìn cô, ánh mắt kia vừa thâm sâu lại vừa nặng nề, dáng vẻ không dễ chọc, khiến cho trái tim cô không khỏi lỡ một nhịp.
Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn món tráng miệng, lại liếc mắt nhìn người phụ nữ nào đó bên cạnh. Hiển nhiên, cô rất có hứng thú với món tráng miệng này, tay đã cầm thìa nhao nhao muốn thử.
“Mang đi.” Người nào đó mấp máy môi mỏng, lạnh nhạt lên tiếng.
“…” Vẻ mặt của quản gia đầy nghi vấn.
“Ông phải biết là mọi người có thể tùy thời chia tay, món tráng miệng này phù hợp với hoàn cảnh này à?”
“…” Khóe môi của quản gia co rút lại. Choáng váng trong giây lát, không dám nói cái gì nữa, vội vàng nháy mắt với người giúp việc, lập tức có người tiến lên mang phần ăn kia của anh đi.
Sau khi mang phần ăn của anh đi, lúc này quản gia mới nhìn về phía Hạ Thiên Tinh, hỏi thăm: “Phu nhân, điểm tâm của ngài…”
“Người không tim, không phổi, không có lương tâm, thì tự nhiên cái gì cũng ăn được.”
Không đợi cô mở miệng, thì người nào đó đã lên giọng nói.
Giọng nói kia.
Có thể nói là âm dương quái khí.
Hạ Thiên Tinh nghe xong mà thiếu chút nữa làm rơi cái thìa trong tay xuống. Nhìn món tráng miệng đỏ đỏ đen đen ngọt ngào kia, cô chỉ kém không chảy nước miếng. Cô liếc mắt nhìn người nào đó, lòng đầy ai oán.
Cuối cùng…
Cô ngoan ngoãn đặt cái thìa xuống, buồn bực nói với quản gia: “Mang đi đi, tôi cũng không muốn ăn.”
Nếu mà cô ăn, thì không phải sẽ thật sự biến thành cái người không tim không phổi không có lương tâm trong miệng của anh sao.
“Vâng ạ.” Quản gia đáp lại, mang phần ăn cuối cùng này đi. Hạ Thiên Tinh thèm ăn mà cứ nhìn theo xe đẩy, cho đến khi xe đẩy biến mất khỏi tầm mắt, thì cô mới rút tầm mắt về.
Nhìn cái dáng vẻ làm bộ đáng thương kia, dương như Bạch Dạ Kình cảm thấy tương đối hài lòng.