Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 386 :

Ngày đăng: 12:12 30/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



Nhìn cái dáng vẻ làm bộ đáng thương kia, dương như Bạch Dạ Kình cảm thấy tương đối hài lòng.



Gương mặt vốn đang căng thẳng cũng trở nên thư thái hơn. Nhưng khi cô thu tầm mắt về, thì anh lại khôi phục cái tư thái lạnh như băng vừa nãy.



Anh cầm thìa múc anh, cô lập tức đứng dậy, nịnh nọt bưng bát canh của anh lên: “Để em giúp anh.”



“Như vậy đủ rồi sao?”



“Anh cứ uống nhiều vào, uống xong em lại giúp anh múc.” 



“Anh thử cái này đi. Em vừa mới thử qua, ăn rất dai. Anh cũng nếm thử xem.”



“Viên thịt này ăn cũng rất ngon.”



Người nào đó không ngừng lấy lòng, cho tới khi, trong cái bát nhỏ của ai đó, đã được chất đầy thức ăn, không còn chút kẽ hở nào.



Mí mắt của anh nhấc lên, nhìn cô: “Em như vậy thì sao anh có thể động đũa.”



“…” Hạ Thiên Tinh 囧.



Cũng đúng.



Vì vậy cô lại bưng bát của anh qua, đổ một nửa vào trong bát của mình, cười híp mắt đưa trả lại cho anh: “Như vậy là được rồi, ngài ăn đi.”



Bạch Dạ Kình dò xét nhìn cô, ánh mắt kia, tuy không rõ là ý gì, nhưng cũng đủ khiến da đầu cô tê dại. Cuối cùng, Anh động đũa, ăn không nhanh không chậm, cô mới yên tâm thở phào.



Cô nâng mắt nhìn anh, nở nụ cười yếu ớt.



Rồi cũng cầm đũa nồng nhiệt ăn.



Haizzzzz, dỗ đàn ông à nha, nhất là người đàn ông bướng bỉnh, đúng thật là khó dỗ,



Cô nỗ lực dỗ đến bây giờ, thì anh cũng chỉ không cho cô thêm sắc mặt khác mà thôi, vẫn không mở miệng nói với cô. Giống như cô đang độc thoại vậy.




Cô ăn quá chuyên chú, nên khi, người nào đó bước ra từ thư phòng, đứng ở trên tầng, đứng dựa ở lan can màu trắng nhìn xuống cô ở phía dưới một lúc lâu, mà cô cũng không chú ý tới.



Cho đến khi…



“Tổng thống tiên sinh.”



Âm thanh chào hỏi đồng loạt của người giúp việc vang lên ở bên tai cô, thì cô mới từ món tráng miệng này ngẩng đầu lên.



Anh đã đi xuống lầu, hai tay nhàn nhã lười biếng đút ở trong túi quần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.



Hạ Thiên Tinh nhìn anh, lại nhìn cái thìa đang giơ lên ở giữa không trung, nhất thời ngu người. Bây giờ, có phải mình đang là người không tim không phổi không có lương tâm kia trong mắt anh hay không?



“Cái đó cái này em… “



Cô lắp bắp nói, nhưng không thể giải thích ra được.



Kết quả, anh nhìn cũng lười nhìn cô, tùy ý ngồi xuống ở trên ghế sa lon. Ánh mắt nhàn nhạt xem ti vi, trên mặt không hiện ra chút cảm xúc nào.



Hạ Thiên Tinh ho khan, thân thể không dấu vết dịch về phía anh.



Dường như anh không nhận ra, không nhúc nhích.



Cô lại dịch sát lại.



Dịch đến khi hai người dính sát vào nhau, cô mới dừng lại. Cô bưng món tráng miệng lên, cầm thìa xúc một miếng, nịnh nọt đưa đến bên miệng của anh.



“Anh nếm thử xem, ăn ngon lắm.”



Cô chớp chớp đôi mắt, ánh mắt sáng ngời lại tràn đầy mong đợi.



Bạch Dạ Kình híp mắt lại, Hạ Thiên Tinh không biết anh đang suy nghĩ gì, chỉ lo anh vẫn còn đang tức giận với cô, nên trái tim đập nhanh liên hồi.



Nhưng mà, trong giây tiếp theo, anh lại lạnh nhạt lên tiếng: “Đổi loại phương thức đút.”