Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 387 :
Ngày đăng: 12:12 30/04/20
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhưng mà, trong giây tiếp theo, anh lại lạnh nhạt lên tiếng: “Đổi loại phương thức đút.”
Hạ Thiên Tinh ngẩn người, nửa giây sau mới kịp phản ứng.
囧.
Đừng nói là bảo cô dùng miệng đút đấy nhé.
Anh ghé mắt nhìn cô, chân mày hơn nhướn lên, ánh mắt kia rõ ràng nói là cô đã đoán đúng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhất thời đỏ bừng lên.
Da mặt của cô mỏng, nên tất nhiên là không làm được. Huống chi, bây giờ người giúp việc và quản gia đều đang ở đây.
Cô giật giật khóe miệng, ngượng ngùng thu thìa bánh đã đặt ở bên miệng anh về. Đứng ở bên ghế sa lon, tự xúc từng thìa từng tìa một ăn, dáng vẻ cô vợ nhỏ, lại có vẻ hơi giống trẻ nhỏ làm sai chuyện.
Bạch Dạ Kình cũng không cưỡng cầu, cầm chiếc điều khiển từ xa ở bên cạnh, đổi sang một kênh truyền hình khác.
Một lúc lâu.
Hai người vẫn không nói chuyện với nhau. Bầu không khí khá là u ám, Hạ Thiên Tinh rất chán nản, nhưng mà, anh lại làm như không liên quan gì đến mình, cứ chăm chú xem ti vi. Điều này làm cho cô thật sự rất buồn bực.
Sau khi cô ăn xong bánh ngọt, thì cô buông cái thìa xuống, muốn đứng dậy.
Có thể là do đã ngồi quá lâu, nên hai chân của cô tê rần. Cả người mềm nhũn, ngã về trên thảm, cằm nặng nề đập vào cái bàn thấp.
“Đau quá!” cô kêu lên, hốc mắt đã bắt đầu ẩm ướt.
Còn chưa hoàn hồn lại, thì trong giây lát tiếp theo, cơ thể đã được một đôi tay dài bế lên, cả người được đặt lên trên đùi của người nào đó ngồi.
“Bỏ tay ra, để anh nhìn xem.”
Bạch Dạ Kình cau mày.
Người đàn ông như vậy, sao không làm cho người ta tương tư được cơ chứ.
Hạ Thiên Tinh miên man suy nghĩ, vô thức giang hai tay ra ôm lấy cổ của anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn quyến luyến dán ở cổ của anh.
Bị ôm bất ngờ, Bạch Dạ Kình ngây người trong chốc lát, tay cầm trứng gà đứng yên tại chỗ.
“Sao vậy?”
“Em muốn ôm chặt lấy anh.” Hạ Thiên Tinh cười nói: “Anh được săn đón như vậy, nhỡ em vừa buông lỏng ra, anh lại trở thành của người khác, thì em phải làm thế nào bây giờ?”
Những ngón tay dài của anh luồn vào những sợi tóc mềm mại của cô. Bàn tay nâng ót của cô, nâng mặt của cô lên: “Tự giác như vậy là tốt, sau này đừng có mà ngốc nghếch đáp ứng mấy cái lời đề nghị như của Lan Diệp đấy.”
Hạ Thiên Tinh tức giận trừng anh: “Anh mắng ai ngốc nghếch vậy hả?”
“Người khác phí hết tâm tư mà còn không được, vậy mà em chỉ suốt ngày suy nghĩ chắp tay đưa đi ra. Anh oan uổng em hả?”
“…” khóe miệng của Hạ Thiên Tinh khẽ giật giât.
Đàn ông này.
Đúng là vừa kiêu ngạo lại vừa tự mãn mà
Nhưng mà, suy nghĩ kỹ lại, thì thật sự là như vậy.
Cô cũng không tranh cãi với anh nữa.
Thường ngày, Bạch Dạ Kình cũng không phải là người kiên nhẫn, nhưng mà, khi lăn trứng gà làm tan vết bầm cho cô, lại hiếm khi kiên nhẫn như vậy.
Không cần cô phải kêu đau, chỉ cần cô hừ nhẹ thôi, thì lực đạo trên tay anh sẽ nhẹ đi.
Nàng phát hiện mình đặc biệt hưởng thụ loại cảm giác này, cho nên, dù là không đau cũng cố ý giả bộ mấy phần đau tới