Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 388 :

Ngày đăng: 12:12 30/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



Cô phát hiện mình cực kỳ hưởng thụ cảm giác này. Cho nên, dù không đau cũng giả vờ đau một chút.



Khôn khéo như anh cũng không phát hiện ra trò bịp của cô, vẫn chăm chú làm.



Cảm thụ sự dịu dàng hiếm có của anh, cô cảm thấy trong lòng nogjt ngào. Tuy trong căn phòng lớn này chỉ có hai người họ nhưng cô vẫn cảm thấy rất ấm áp.



Một lúc sau, khi không còn lạnh nữa, anh mới dừng tay. Bả vai cảm thấy hơi tê, nhìn cô đang dựa vào trong lòng anh ngủ say.



Sau đó, Hạ Thiên Tinh bị người đàn ông bá đạo nào đó hôn tỉnh lại. Mơ màng tỉnh lại, hơi ngước mắt lên nhìn anh, không hề tức giận mà cánh tay mềm mại vòng lên cổ anh.



Nụ hôn của anh càng lúc càng sâu hơn, động tác càng ngày càng càn rỡ.



Tối nay Bạch Dạ Kình rất kiên nhẫn làm ấm người cho cô ngay cả trong chuyện ấy cũng kiên nhẫn hơn bình thường.



Hạ Thiên Tinh không chịu nổi, bị anh trêu chọc, túm ga trải giường, sắp khóc đến nơi.



Hết lần này đến lần khác, Bạch Dạ Kình đã quyết định hành hạ cô, trừng phạt cô không có lương tâm, chậm chạp không để cô thỏa mãn. Cô không chịu nổi nữa, nghiêng người đè anh lại, cướp đoạt quyền chủ động.



Từ trước đến giờ anh luôn là người chủ động trong bất cứ chuyện gì. Nhưng lần này, anh lại không nóng vội đòi lại quyền chủ động. Ngược lại anh còn thấp giọng khích lệ cô chủ động.



Kết quả, càng về sau, chuyện này là do cô chủ động. Mặc dù vụng về nhưng lại mang cảm giác khác biệt.



Đến cuối cùng, khi lý trí trở lại, cô xấu hổ, chui vào trong chăn, không nho đầu ra nữa.



Thật là mất thể diện quá đi.




Cô miễn cưỡng ngồi dậy, quay đầu liếc ra ngoài cửa sổ, trời chưa sáng hoàn toàn.



“Ngủ thêm chút nữa đi, hôm nay anh sẽ cho người đi đón Đại Bạch.”



Bạch Dạ Kình ngồi ở mép giường, ôm eo cô. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô, khuôn mặt ngái ngủ tựa vào bả vai anh, nũng nịu: “Em xuống ăn sáng với anh!”



“Đã buồn ngủ như vậy rồi mà vẫn muốn xuống dưới ăn sáng sao?”



Cô ngây thơ cười: “Dù sao cũng phải ăn. Đằng nào hôm nay em không có việc gì làm, có thể ngủ thỏa thích mà!”



Bạch Dạ Kình cực kỳ thích dáng vẻ này của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia, trái tim anh như hòa tan. Bế ngang cô lên, xuống giường, đi vào phòng tắm.



Hạ Thiên Tinh giúp thay quần áo rồi cùng anh ăn sáng. Bạch Dạ Kình thấy vết máu dưới cằm cô đã bớt đi rất nhiều, lúc này mới yên tâm rời đi. Cô mặc áo choàng dài, đứng nhìn đoàn xe chậm rãi rời khỏi tầm mắt, một lúc sau cô mới vào bên trong, trùm chăn nằm xuống giường.



Một ngày không nhìn thấy Đại Bạch thôi, cô đã cảm thấy rất nhớ rồi.



Cô lại bắt đầu mong ngóng cả gia đình họ ra ngoài nghỉ phép.



Cô ngủ lại, ngủ đến hơn mười một giờ. Khi xuống tầng ăn bữa trưa, Đại Bạch vẫn chưa về. Cô gọi điện về nhà lớn.



“Ba vẫn khỏe chứ ạ?” Hạ Thiên Tinh hỏi Lan Diệp.



Lan Diệp thở dài: “Cả đêm qua không chợp mắt. Loại chuyện này, dù sao cũng không phải chúng ta trải qua, không thể cảm nhận được.”



Trong lòng Hạ Thiên Tinh cũng hiểu: “Thật xin lỗi, con cũng không muốn kết quả như vậy! Nhưng con chỉ muốn mọi việc được rõ ràng!”