Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 431 :

Ngày đăng: 12:13 30/04/20


Hạ Thiên Tinh không mở miệng nói chuyện, ngược lại bị người ta dời đề tài



“Đại Bảo à, trước kia cô ta và ba ở cùng đội lục chiến lấy được danh hiệu quán quân đấy.”



Hạ Đại Bạch ngậm chiếc kẹo mút còn lớn hơn mặt bé, đôi mắt đen nháy không ngừng đánh giá Lan Diệp.



Nhưng mà còn chưa nói xong thì đã bị Lan Diệp tiếp lời: “Là tôi.”



“Thì ra là bà nam nhân/ bà đàn ông? Cùng Tiểu Bạch lấy được danh hiệu quán quân.” Hạ Đại Bạch liếm kẹo mút, ánh mắt lóe sáng nói ra những lời chọc người ta giận chết người không đền mạng: “Cô thích Tiểu Bạch nhà chúng tôi sao?... Đáng tiếc nhân cách Tiểu Bạch nhà chúng ta dù có thấp hơn nữa cũng không đến mức kém cỏi như vậy. Đại Bảo, mẹ nói có đúng không?”



Một tiếng bà nam nhân chọc cho Lan Diệp tái mặt, lại nghe lời cuối cùng thì gương mặt đã thiên biến vạn hó rồi.



Chết tiệt, cô ta lại bị tên nhóc chết tiệt này chế nhạo.



Vô cùng tức giận mà không nhịn được mắng: “Qủa nhiên con hoang như mẹ mày.”



Hai chữ con hoang này mắng ra vẫn chưa làm cô ta nguôi giận: “Không có giáo dưỡng.”



Bé kiễng chân tìm điện thoại trong túi Hạ Thiên Tinh. Hạ Thiên Tinh hỏi: “Làm gì thế?”



Bé không thèm đáp mà dưới ánh mắt của người lớn cầm điện thoại lưu loát bấm ra một dãy số. Một lúc sau liền nghe thấy âm thanh khóc nức nở vô cùng đáng thương của bé: “Bà nội, cháu là Hạ Đại Bạch đây. Vừa rồi cháu gặp một dì tên là Lan Diệp, dì ấy mắng bà nội.”



“...” Lan Diệp trố mắt: “Khi nào thì tao mắng bà ấy hả?”



Hạ Đại Bạch liếc cô ta, lại ở trong điện thoại khóc lóc: “Dì ấy nói người Bạch gia chúng ta không có giáo dưỡng, nói ông nội và bà nội còn cả Tiểu Bạch dạy tốt cho cháu rồi lại nói.”



Bé hít hít mũi cực kì đáng thương: “Còn nói cháu là con hoang.”



Hạ Đại Bạch nói xong liền thương tâm khóc gào lên: “Bà nội, cháu là con hoang sao?”



Lão phu nhân ở bên kia giận đến ruột gan đều đau, ồn ào lên: “Cháu đưa điện thoại cho Lan Diệp, ngược lại bà nội muốn nghe xem là ai không có giáo dưỡng, bà nội thấy mình bị mù mắt rồi cho nên trước kia mới muốn hợp tác cho nó và Dạ Kình ở cùng một chỗ.”



Hạ Đại Bạch đưa điện thoại cho Lan Diệp, thay đổi bộ dạng khóc lóc thương tâm vừa nãy mà đắc ý khinh thường người phụ nữ trước mặt: “Bà nội tôi bảo cô nghe máy, còn có bà nội nói bà bị mù mắt nên trước kia mới tác hợp cho cô và Tiểu Bạch.”




Cô đành tìm quản gia an bài xe, lại thay đổi bộ quần áo, không dám chậm trễ cầm túi nhanh chóng ra ngoài.



“Đại Bảo, muộn như thế rồi mà mẹ còn ra ngoài sao?” Hạ Đại Bạch vừa tắm xong, cả người thơm phức. Gương mặt trắng nõn bóp nặn thành hình khác.



“Ừ, Tiểu Bạch nhà con có lẽ tìm mẹ có việc, bảo mẹ tới văn phòng tìm.”



“Vậy lúc nào thì hai người trở về?”



“Không biết được, cho nên con đừng chờ mẹ mà ngủ trước đi nhé.” Hạ Thiên Tinh ngồi xổm xống hôn lên mặt con trai.



Hạ Đại Bạch xùy ra tiếng: “Lại đi hẹn hò không mang con theo.”



Hạ Thiên Tinh cười khổ.



Hiện tại là lúc sứt đầu mẻ trán đâu còn tâm tình mà hẹn hò chứ?



Xe băng qua trong màn đêm.



Dọc đường đi cô đều suy đoán xem sao muộn như vậy rồi mà anh còn bảo cô qua.



“Hạ tiểu thư. Mấy người kia đã tìm được rồi.” Đang suy nghĩ thì lái xe nói với cô.



“Mấy người nào?”



“Là mười người bắt nạt cô lần trước.” Lái xe nói: “Đã lập án rồi, mấy ngày sau sẽ khởi tố, cũng đã sắp xếp hơn rồi.”



Hạ Thiên Tinh gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm thâm trầm, nhưng mà trong lòng cô lại cực kì ấm áp.



Anh luôn giúp cô trút giận.



Có anh ở đây,những ủy khuất kia như không còn quan trọng nữa.