Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 432 :

Ngày đăng: 12:13 30/04/20


Ban đêm đen tối, xe đừng ngay trước cung điện Bạch Vũ.



Mùa đông vào lúc này, cả quảng trường trung tâm tráng lệ, suối phun nước vẫn còn hoạt động, dòng nước nhiều màu theo cột nước phun lên khiến cho cả thành phố thêm phần phong tình.



Xung quanh quảng trường là các cửa hàng, đèn lồng đỏ một mảnh treo trên cao.



Cô không xuốn xe mà an vị ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngẫu nhiên ở trên quảng trường sẽ có các đôi nắm tay nhau đi qua khiến cho cô không nhịn được xuất thần.



Giữa cô và Bạch Dạ Kình hình như nắm tay đơn giản hay một buổi hẹn hò bình thường cũng không có.



Hẹn hò với anh mà nói là một loại xa xỉ.



Cô đã tự giác đến như vậy rồi.



Lúc đang nghĩ đến thất thần thì nghe thấy lái xe nói: “Hạ tiểu thư, Tổng thống ra rồi.”



Đối phương vừa dứt lời thì lập tức đẩy cửa xe xuống, đến chỗ cô ngồi mở cửa xe cho cô.



Cô xuống xe, xa xa nhìn thấy anh từ cửa cung điện đi ra. Cả người chói mắt như vậy, áo khoác màu xám mặc lên người, phía sau lại có một đám vệ sĩ vây quanh.



Vừa ra, anh đã thấy được cô. Khoảng cách hai người không gần không xa, vượt qua đám người, hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt thâm thúy.



Anh dừng chân đứng lại.



Sau đó phất tay với cô.



Cô mỉm cười khoác chặt áo khoác sau đó đi về phía anh.




Bạch Dạ Kình nhìn thấu tâm tư của cô liền giải thích: “Anh nói là sau khi kết hôn em có tình toán gì khác không? Hoặc là hiện tại có suy nghĩ gì không?”



Hiểu rõ ý anh, Hạ Thiên Tinh nghĩ nghĩ, một lúc lâu sau mới nói: “Trước kia khi anh chưa xuất hiện, em vẫn không có suy nghĩ gì. Mỗi ngày mở mắt ra chỉ nghĩ sau này làm sao để gánh phí sinh hoạt và đi học của Đại Bạch. Cho nên mấy năm qua ngoại trừ chăm sóc cho Đại Bạch thì hầu hết thời gian để đi học, học đủ thứ để có thể tiến vào cơ quan chính phủ bởi vì lương cao.”



Bạch Dạ Kình nắm chặt tay cô: “Sau này việc này em sẽ không cần nghĩ nữa, có thể nghĩ thành chuyện khác.”



“Chuyện khác sao?” cô nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thật ra em không thích đi làm ở chính phủ, vừa buồn tẻ vừa nghiêm túc, mỗi ngay như mang theo gồng xích mà sống cho nên nếu có thể lựa chọn, em càng muốn mở một quán café ở bờ biển.”



Nhắc tới chuyện này, cô nở nụ cười, trong mắt gợn sóng, cực kì trong suốt, lại cực kì động lòng người.



“Mở mắt ra là có thể nghe thấy tiếng sóng biển, ra khỏi cửa là có thể ngửi được mùi nước biển mặn chát, ánh mắt trời hắt lên giường, mỗi ngày không cần để ý chân trần chạy tới chạy lui. Bên cạnh có con, còn có...” Cô nhìn người đàn ông nào đó, chữ kia cuối cùng vẫn không nói ra miệng.



Hiện thực cực kì đáng khao khát.



“Nhưng mà những thứ này đều là ảo tưởng, chờ hết năm con tìm được trường học rồi, nếu tất cả đều sóng yên biển lặng, em sẽ tìm một công ty phiên dịch làm phiên dịch viên.”



Cô biết anh nhất định không làm được.



Anh là Tổng thống một nước, không phải là người bình thường như cô.



Nhưng mà ngay cả như vậy cô cũng không biết có bao nhiêu mất mác. Qúan café nơi bờ biển cùng lắm chỉ là giấc mộng của cô mà thôi, cô còn có giấc mộng tưởng lớn hơn là anh.



Giấc mộng đó có thể nắm tay anh đi hết cuộc đời, còn có sinh cho anh bảo bảo thuộc về hai người bọn họ.



Giấc mộng này nếu có thể trở thành hiện thực mà nói thì cuộc đời này có chết cũng không có gì đáng tiếc.