Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 452 :

Ngày đăng: 12:13 30/04/20


Đầu óc Hạ Đại Bạch chuyển động, giây lát sau, liền hiểu rõ: “Vậy là Đại Bảo mệt mỏi như vậy, bởi vì tối hôm qua cùng Tiểu Bạch cố gắng sinh em gái cho con sao?”



“...” Hạ Thiên Tinh cảm thấy không thể chịu đựng thêm giây nào nữa.



“Đừng đùa nữa, đi ăn cơm. Buổi chiều mẹ có hẹn với mẹ nuôi con, con ở nhà tự mình đọc sách.”



“Vậy khi nào thì em gái nhỏ sẽ ra đời ạ?”



“...” Hạ Thiên Tinh tịch thu máy tay cầm chơi game của cậu bé, dắt cậu đến nhà bếp.



Cậu bé vẫn còn ngẩng cái đầu nhỏ lầm bầm: “Đại Bảo, đã lâu như vậy, sao em gái nhỏ còn chưa ra đời, có phải hai người không chịu cố gắng không? À, ông nội, bà nội cũng rất mong chờ em gái nhỏ.”



“Hạ Đại Bạch, thật sự con nói rất nhiều!”



Hạ Đại Bạch đi đến phòng ăn, vô cùng lịch sự mở khăn vuông trải lên đùi mình: “Con chỉ muốn tốt cho mẹ thôi. Sinh em gái nhỏ xong ông nội và bà nội sẽ càng thích mẹ, mẹ và Tiểu Bạch ở bên nhau chắc chắn sẽ không có vấn đề.”



“...” Hạ Thiên Tinh buồn phiền, thật sự muốn dán cái miệng nhỏ của nhóc con này lại: “Sau này tên con sẽ là Bạch Cẩn Ngôn, có biết Cẩn Ngôn có ý nghĩa gì không?”



“Có ý gì ạ?”



“Cẩn trọng lời nói, cho nên không được lải nhải nữa!” Cô gắp đùi gà vào chén cậu bé: “Ăn cơm, còn nói nhiều nữa, ngay cả đùi gà cũng không được ăn!”



Hạ Đại Bạch cầm lấy chén, vừa gặm đùi gà, vừa khẽ lầm bầm: “Con vẫn cảm thấy Đại Bạch tương đối dễ nghe.”



“Sau này gọi nhiều sẽ thành quen. Hơn nữa, Bạch Đại Bạch dễ nghe chỗ nào hả?”



Hạ Đại Bạch quẹt quẹt cái miệng nhỏ nhắn, mặt đầy miễn cưỡng: “Mọi người nói sao thì cứ như vậy là được rồi. Dù sao Đại Bạch cũng là mẹ đặt cho con. Con không có quyền lên tiếng mới phải!”



Thế nhưng, thật sự mà nói, Bạch Cẩn Ngôn dễ nghe hơn so với bBạch Đại Bạch mấy trăm lần.



Ăn cơm trưa xong, Hạ Thiên Tinh hẹn Trì Vị Ương gặp mặt.
Tô Tố Vân!



Phó phu nhân!



Cái thành phố này, cũng thật quá nhỏ rồi.



Giày cao gót nện lên mặt đất, giọng nói càng ngày càng gần, Hạ Thiên Tinh chọn xong lễ phục, hoàn toàn không biết chuyện này, cô vào phòng thay quần áo.



Trì Vị Ương cảm thấy mình nên tránh mặt. Dẫu sao, gặp mặt Phó phu nhân ở đây, cô ấy chỉ thấy mình chật vật cùng không chịu nỗi.



Thế nhưng, lúc này đi, hai chân cô ấy giống như đổ chì vậy, ngay cả bước đi một bước cũng cảm thấy rất khó khăn.



“Phó phu nhân, cô ngồi đây đợi một lát nhé, tôi lập tức đi lấy lễ phục đến cho cô.”



Theo giọng nói của trợ lý, trong phòng nghỉ đã có thêm một người. Trì Vị Ương chưa từng ngẩng đầu lên, cũng có thể cảm giác được tầm mắt của đối phương đang rơi vào trên người mình. Cô ta có thể nhận ra mình sao? Trì Vị Ương ôm một tia hy vọng trong lòng, mong sao cô ta không nhận ra mình. Dẫu sao, bọn họ cũng chưa từng gặp mặt.



“Trì tiểu thư, nước trái cây của cô đây.” Vào lúc này, một người khác đẩy xe thức uống vào, gọi Trì Vị Ương, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Tô Tố Vân: “Phó phu nhân, cô muốn uống gì, tôi lập tức chuẩn bị cho cô.”



“Trì tiểu thư?”



Tô Tố Vân không trả lời đối phương, ánh mắt lại nhìn về phía Trì Vị Ương.



Ngón tay Trì Vị Ương khẽ run, cảm thấy ánh mắt Tô Tố Vân càng trở nên sắc bén.



Vị trợ lý kia dường như cũng phát hiện ra gì đó, cười hỏi: “Thì ra hai vị biết nhau sao?”



“Tôi vốn cho là tôi nhận lầm người, không ngờ rằng...” Tô Tố Vân lại buông túi xách xuống, đi về bên đây. Trì Vị Ương vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy một khuôn mặt dịu dàng tươi tắn giơ tay ra với cô: “Chào cô, Trì tiểu thư. Có thể cô không nhận ra tôi, tôi chính là người lần trước gọi cho cô, vợ của Dật Trần. Cô có thể gọi tôi là Tố Vân.”



&