Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 474 :

Ngày đăng: 12:13 30/04/20


Cô càng không muốn để ba mẹ Phó gia biết cô là kẻ ba người là xen giữa hai người bọn họ. Điều này sẽ làm cho cô không thể ngẩng đầu lên trước mặt hai vị trưởng bối được.



Nhưng mà, lần này Phó Dật Trần cũng đã hạ quyết tâm, không chịu buông cô ra.



Lúc này, Lai Phượng Nghi cũng đã đến cửa, thấy hai người ngoài cửa, bà cũng kinh ngạc trong giây lát.



Mặc dù biết hôn nhân giữa con trai và Tô Tố Vân là hợp đồng hôn nhân, nhưng mà, bà không nghĩ tới là con mình sẽ như vậy mà đưa Vị Ương tới cửa. Ánh mắt của bà quét qua mặt của ba người, Lai Phượng Nghi mở miệng trước: “Dật trần, con làm cái gì vậy, mau buông Vị Ương ra, bây giờ con bé là phụ nữ có thai, con lôi lôi kéo kéo như vậy, sẽ rất khó coi.”



Bà vừa nói, vừa bước về phía trước, đẩy tay của hai người bọn họ ra.



Rồi không nhịn được mà quở trách con trai mình: “Dù sao thì bây giờ Vị Ương cũng đã có chồng có con, sao con không biết tránh nghi ngờ gì vậy.”



“Thật xin lỗi, bác gái, quấy rầy mọi người rồi.” Vừa lấy được tự do, Trì Vị Ương đã lập tức muốn đi: “Mọi người cứ nói chuyện đi, cháu phải trở về giúp mẹ cháu chuẩn bị cơm tối.”



Cô xoa cổ tay bị anh nắm đến đỏ ửng, xoay người.



Nhưng mà, còn chưa bước được bước nào, thì một cánh tay dài ngăn ở trước mặt cô lần nữa. Cô nhìn lại, Phó Dật Trần không thèm nhìn cô, tầm mắt chỉ rơi vào trên người vợ của anh.



“Chúng ta ly dị đi.”



Trì Vị Ương khẽ giật mình.



Hô hấp của Tô Tố Vân như ngừng lại.



Khoảng khắc kia.



Không khí chung quanh như đang đọng lại, nhiệt độ thấp đến đáng sợ.



Một giây, mà như đã qua nửa thế kỷ vậy. Cuối cùng, người tìm về được giọng nói đầu tiên là Tô Tố Vân. Cô ta rất miễn cưỡng rất miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, mở miệng: “Bây giờ đang có người ngoài, chúng ta không thể nói về vấn đề này được, hơn nữa, đã sắp hết năm rồi, không phải chúng ta nên nói về điều gì đó vui vẻ hơn...”
Bọn họ không phải là vợ chồng.



Cho nên, mình cũng không phải là người thứ ba.



Anh cũng không qua lại cùng người phụ nữ khác.



Không. Nhiều năm như vậy, không có Tô Tố Vân, chỉ sợ cũng có người phụ nữ khác đi, nếu như không phải như vậy, sao anh có thể biến mất mà không thấy bóng dáng tăm hơi, lại còn không tìm cô nữa.



Nhớ tới mấy năm anh biến mất kia, trong lòng của Trì Vị Ương lại có hơi canh cánh trong lòng như cũ.



“Đây là cái mớ hỗn độn gì vậy?” ba Phó cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực. Cũng không biết có phải là do ảo giác hay không, lúc này nhìn lại, ông chỉ cảm thấy, nhìn thế nào cũng không thấy đứa bé này giống Dật Trần nhà ông. 



Chân tướng sự thật bị vạch trần, Tô Tố Vân chỉ cảm thấy mình đứng ở chỗ này, buồn cười như kẻ hề vậy.



Cô ta đưa tay ra ôm đứa bé ở trong ngực ba Phó, rưng rưng liếc mắt nhìn Phó Dật Trần, không nói gì, đi lấy túi, rồi rời đi.



Nhưng mà, khi đi tới cửa, lúc đi sát qua vai Trì Vị Ương, cô ta lại đột nhiên dừng lại.



Cô ta quay đầu, ánh mắt lướt qua trên người Phó Dật Trần, rồi nhìn về phía Lai Phượng Nghi: “Tôi đúng là ân nhân của Dật Trần, nhưng mà, sao mấy người không nói cho Trì Vị Ương, tôi trợ giúp cho Dật Trần lúc nào?”



Trì Vị Ương không hiểu gì nhìn cô ta.



Cho nên, lúc này, cô không chú ý tới, sắc mặt của cả ba người Phó gia đều không hẹn mà cùng thay đổi.



“Trì tiểu thư, cô hiểu Dật Trần cũng không bằng tôi hiểu anh ấy đâu. Đừng có mà ngu ngốc cảm thấy anh ấy thật sự yêu cô. Nếu quả thật yêu cô, thì anh ấy sao có thể tự dưng biến mất nhiều năm như vậy, hơn nữa, sao lại có thể đáp ứng kết hôn cùng tôi” Tầm mắt của Tô Tố Vân rơi vào trên bụng của cô: “Anh ấy chỉ nhìn phân lượng của cái thai trong bụng cô, nên mới có thể ly dị với tôi thôi. Cái này không liên quan tới chuyện yêu cô, mà là trách nhiệm.”



&