Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 475 :

Ngày đăng: 12:13 30/04/20


Thật ra thì mỗi một câu nói của Tô Tố Vân đều chọt trúng vào những canh cánh trong lòng của Trì Vị Ương.



Nhưng mà, cục diện bây giờ, dường như không phải là lúc để so đo với những thứ đó. Bởi vì, câu nói sau cùng kia của cô ta, đã khiến cho hai vị trưởng bối của Phó gia đều kinh hãi.



Bọn họ không ngờ, đứa bé trong bụng của Trì Vị Ương, lại là cháu nhà mình.



Tô Tố Vân vừa đi khỏi, thì ba mẹ Phó vội vàng “Mời” Trì Vị Ương vào cửa. Lai Phượng Nghi lôi cô ngồi xuống ở trên ghế sa lon, luôn kéo cô: “Không phải hôm qua cháu mới nói là mình đã kết hôn rồi sao?”



Trì Vị Ương có phần lúng túng, cúi đầu không biết nên giải thích thế nào.



Lai Phượng Nghi hiểu tâm tư của cô, lại thấy trên ngón tay của cô trơ trụi, không có nhẫn, trong lòng càng thêm xác định. Chỉ cười híp mắt nói: “Chờ trở lại rồi Dật Trần nhà chúng ta sẽ đi mua một chiếc nhẫn cho con. Tay con đẹp như thế này, phải mua chiếc nhẫn kim cương lớn mới được.”



Bà nói xong, lại nghiêng đầu nhìn về phía con trai đang đứng ở sau ghế sa lon nhìn hai người bọn họ, nói: “Mẹ cảnh cáo con đấy nhé, báo ân là báo ân, con nhanh chóng giải quyết dứt khoát chuyện kia cho thật tốt đi, rồi mau mau cầu hôn với Vị Ương của chúng ta, bằng không, đừng nói là nhà cô chú Trì không tha cho con, mà ngay cả mẹ và ba con cũng sẽ không tha cho con đâu.”



“Con sẽ giải quyết tốt.” Lời này, rõ ràng là đáp lại trưởng bối, nhưng mà, anh lại vừa nhìn Trì Vị Ương vừa nói.



Giống như là trịnh trọng bảo đảm.



Hai vị trưởng bối bên cạnh cảm thấy hài lòng, nhưng mà, Trì Vị Ương lại cảm thấy xấu hổ không dứt, mặt cũng đỏ lên.



Hơn nữa, anh còn chưa li dị, nút thắt trong trái tim cô còn chưa hoàn toàn cởi bỏ, bây giờ lại nói kết hôn, đúng là quá nhanh đi.



“Vị Ương à, con quá gầy. Có phải là con không ăn được gì hay không?” Lai Phượng Nghi lại lải nhải.



“Mấy tháng trước, cháu nôn rất nhiều, ăn cái gì là nôn cái đó. Cho nên, không thể mập ra, ngược lại còn gầy đi mất mấy cân.”



Lời này là nói với Lai Phượng Nghi, nhưng mà, Phó Dật Trần đứng ở bên cạnh, nghe mà đau lòng không thôi. Nhìn khuôn mặt gầy gò của cô, anh vừa đau lòng lại vừa ảo não.
Thật ra thì đây cũng không phải là nụ hôn đầu của bọn họ, chỉ là, mỗi một lần trước đây, bao gồm cả cái đêm đã làm cho cô mang thai đó, bọn họ đều ở trong trạng thái không tỉnh táo. Hai người đều uống say, dựa vào hơi cồn mà làm bất cứ chuyện gì, vừa không biết dè đặt cũng quên mất xấu hổ.



Thậm chí, là mơ mơ màng màng, rất nhiều chi tiết đều cảm thấy mơ hồ.



“Rốt cuộc thì bây giờ anh có cảm giác gì với em?” rốt cuộc thì Trì Vị Ương cũng tìm về được âm thanh của mình. Bởi vì cách quá gần, mà cô chỉ cảm thấy hơi nóng khiến cho cô miệng đắng lưỡi khô. Lưỡi của cô, khẽ liếm liếm môi dưới, lông mi khẽ nâng lên, hiện ra đôi mắt ướt át hơi chút mê say nhìn anh: “Giống như luật sư Tô nói? Là trách nhiệm, hay là chỉ là nhu cầu sinh lý?”



Cô không có lòng tin với mình.



Cũng thiếu đi lòng tin vì đã cách xa nhau nhiều năm như vậy.



Ánh mắt của Phó Dật Trần càng sâu hơn, bình tĩnh nhìn cô. Hô hấp nặng nề, toàn bộ đều phả trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Vị Ương, chúng ta hãy cho nhau một cơ hội, để chúng ta cùng tìm hiểu đáp án này. Em hãy từ từ cảm thụ câu trả lời này, so với những điều anh bảo đảm, thì anh càng muốn em nhìn thấy thực tế hơn.”



Cô im lặng.



Chỉ khẽ cắn môi, rồi mờ mịt nhìn anh. Dường như đang cân nhắc ý tứ trong lời nói của anh.



Phó Dật Trần không chịu được cám dỗ hành hạ như vậy nữa, cúi đầu nhích tới gần. Cô giật mình tỉnh lại, lông mi run rẩy, vô thức lùi về phía sau, thân thể mảnh chạm vào cánh cửa phía sau, lần này, không thể lui được nữa.



Thế nhưng, anh không nghĩ cứ bỏ qua cho cô như vậy. Môi mỏng áp vào gần cô, rồi quả quyết dán lên.



Hai đôi môi dán vào nhau, nhiệt độ và nhiệt độ hóa quyện với nhau, giây lát kia, giống như có dòng điện lướt qua vậy, khiến cả hai đều kinh hãi.



Hô hấp của cô như ngừng lại, tựa người vào trên cánh cửa, thân thể như hóa đá vậy. Lông mi, lại run rẩy dữ dội.



Đầu óc cô mơ mơ hồ hồ, không biết có nên dè đặt cự tuyệt anh không.