Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 483 :
Ngày đăng: 12:13 30/04/20
Cổ họng anh siết chặt, giọng càng trầm hơn: “Nhìn anh bằng ánh mắt này, mất mác sao?”
“Ai mất mác!” Cô trừng mắt nhìn anh, vừa xấu hổ lại lúng túng véo anh một cái, khuôn mặt đỏ rực có chút mê người: “Nếu anh còn nói bậy, em sẽ không đến đó nữa!”
Thật ra thì, đúng là mất mác.
Không vì cái gì khác, chỉ muốn bên cạnh anh mỗi giây mỗi phút. Chẳng làm gì cả, ở cùng một không gian là được rồi!
Tối hôm qua, cô trở về rất khuya, vốn tưởng rằng có thể an tâm ngủ ngon giấc, thế nhưng, nằm trên giường lăn qua lộn lại đều là bóng hình của anh.
Hiển nhiên Phó Dật Trần không hề khá hơn.
Hai người căn bản không ngủ, trò chuyện điện thoại đến hơn hai giờ sáng, cô lại vào weibo của anh.
Đến khi đặt điện thoại xuống, bên ngoài đã sáng.
Cô nhìn ánh sáng bên ngoài, ôm điện thoại di động cười ngây ngô. Đột nhiên cảm thấy trở về lúc thanh xuân.
Trên màn hình điện thoại, mỗi một chữ gõ xuống, đều là một nốt nhạc hạnh phúc. Mấy phút ngắn ngủi chờ đợi tin nhắn của anh, vừa tràn đầy mong đợi, lại cảm thấy dày vò.
Một phút, đã xem điện thoại mấy lần, rất sợ bỏ lỡ tin nhắn của anh.
Nhiều năm qua, trừ anh ra, không có ai có thể cho cô loại cảm giác kỳ diệu này.
Có lẽ, đây chính là mùi vị của tình yêu
Thật tốt!
Trên đường Hạ Thiên Tinh trở về, lại gọi cho Dư Trạch Nam, thế nhưng, từ đầu đến cuối vẫn không gọi được.
“Vậy bảo cậu cưới cô ấy, chẳng lẽ cậu không cam lòng?” Dư Trạch Nghiêu trợn mắt nhìn anh ấy.
“Hừ, người phụ nữ em muốn kết hôn, ít nhất phải là cô ấy cam tâm tình nguyện gả cho em!” Dư Trạch Nam hất cằm: “Em thích cô ấy, thế nhưng, suy nghĩ của em và anh không giống nhau! Thích không phải là chiếm làm của riêng, em thích cô ấy, chỉ hy vọng cô ấy có thể hạnh phúc, em hy vọng cô ấy được tự do, không giống như anh, bất chấp ràng buộc chị dâu.”
Dư Trạch Nam vừa dứt lời, bên cạnh, sắc mặt hai người đều biến đổi.
Một người trầm trọng, một người trực tiếp đổ mồ hôi lạnh.
Dám nói lời này, cũng chỉ có mỗi Nhị thiếu gia không sợ chết mà thôi!
Là Dư Trạch Nam cố ý muốn chọc giận anh mình, cũng đoán được anh ấy sẽ không làm gì mình, mới càng mặc kệ: “Anh nhìn chị dâu xem, chị ấy không thích anh, lại bị anh trói chặt bên cạnh, chị ấy có vui vẻ không? Anh hỏi chị ấy xem, mau hỏi xem...”
“Cậu im miệng!” Lời còn chưa nói xong đã bị Dư Trạch Nghiêu cắt ngang.
Dư Trạch Nam hừ lạnh: “Anh không dám hỏi chứ gì, em giúp anh hỏi. Chị dâu, chị nói đi, bị anh ấy trói buộc như thế, có phải càng không thích anh ấy không, chị vui vẻ sao? “
“Trang Nghiêm, dẫn Nhị thiếu gia về phòng, tối nay không được ra khỏi phòng nửa bước, nếu còn dám bước ra đây, anh đánh gảy chân cậu!” Dư Trạch Nghiêu quát lên, sắc mặt cực kỳ âm trầm, đặc biệt kinh người.
Dư Trạch Nam mắt thấy sắp bị Trang Nghiêm lôi đi, anh ấy liền kêu thảm, kéo lấy Cảnh Dự: “Chị dâu, chị dâu, chị cứu em!”
“Chờ một chút!” Cảnh Dự hít sâu một hơi, giang hai cánh tay chắn trước Dư Trạch Nam.
Trước kia khống có tiếp xúc nhiều với Dư Trạch Nam, cô chỉ biết anh ấy là một Đại thiếu gia lông nhông. Mấy ngày nay anh ấy ở đây, hai người sinh ra cảm tình. Nhất là anh ấy cứ bên trái một tiếng chị dâu, bên phải một tiếng chị dâu, gọi rất rất thân mật, vô tình Cảnh Dự đã xem anh ấy như em trai ruột.
Cho nên, dĩ nhiên trước mắt phải che chở cho anh ấy.
Cô nhìn người đàn ông có sắc mặt lạnh lẽo trước mặt, cũng có chút sợ hãi.