Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 484 :

Ngày đăng: 12:13 30/04/20


Quay đầu liếc nhìn Dư Trạch Nam mặt đầy vẻ khẩn cầu, mới hít sâu một hơi, lấy dũng khí mở miệng: “Em cảm thấy... Trạch Nam nói không sai.”



Dư Trạch Nghiêu nheo mắt nhìn cô.



Cô không dám nhìn vào mắt anh, ánh mắt lóe lên, mới chật vật mở miệng: “Em cảm thấy miễn cưỡng... Là tình cảm không nên miễn cưỡng!”



Vừa nói xong, cảm thấy ánh mắt anh lạnh lẽo hơn rất nhiều.



“Nói tiếp!”



“Bất kể như thế nào, bị cưỡng ép, cũng sẽ không vui vẻ. Em chính là một ví dụ...” Lông mi cô run rẩy mãnh liệt, hai tay xuôi bên người siết chặt.



Trên vai, tay Dư Trạch Nam cũng khẽ dùng sức, giống như muốn truyền năng lượng cho cô.



Căn bản là anh ấy muốn trả thù anh mình, “sợ thiên hạ không loạn” ở bên cạnh khích lệ: “Chị dâu, chị đừng sợ, nói thật là được!”



Hô hấp của người đàn ông nặng nề hơn chút. Anh không hề phản ứng lại người đang châm dầu bên cạnh, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô: “Em cảm thấy, tình cảm không nên miễn cưỡng, có phải không?”



“... Đúng vậy.”



“Nói cách khác, em đối với anh... Một chút cảm tình cũng không có, có phải không?”



Giọng nói của người đàn ông, rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi người khác hoảng sợ.



Cảnh Dự cảm thấy hai chân như nhũn ra.



“Hả, phải hay không phải?!” Anh hỏi, đột nhiên cao giọng.



Lòng Cảnh Dự khẽ run, thế nhưng, giống như đã hạ quyết tâm, cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm anh, nói: “Phải, không có cảm tình. Vì sao anh phải bức bách Trạch Nam trở thành người như anh? Anh đối xử với em như thế, em có gì để nói. Thế nhưng, Trạch Nam là em trai ruột của anh! Sao anh đành lòng để cho cậu ấy trở thành vật hy sinh trong chính trị? Hay là, trong thế giới của Dư Trạch Nghiêu anh, không có bất kỳ tình cảm gì, bất kỳ người nào, cũng không quan trọng bằng con đường chính trị của anh?!”



Câu cuối cùng, lại biến thành chất vấn.



Giống như thốt lên bao sự kìm chế trong lòng bấy lâu, ưu tư kích động.
“...” Dư Trạch Nghiêu không có đáp lại anh ấy.



Dư Trạch Nam phát điên, vội vàng ầm ĩ: “Chị dâu, sau khi chị đi, thì đừng trở lại nữa! Chị nhìn anh ấy xem, thật là xấu xa, trễ như vậy còn bắt chị đi, bên ngoài lạnh lẽo không chịu nổi, sẽ đóng băng người ta mất thôi!”



Anh ấy cố ý cao giọng, hét đến nỗi khắp phòng đều nghe thấy.



Thế nhưng, trên lầu, người nào đó vẫn thờ ơ.



Mà dưới lầu, Cảnh Dự cũng đã lặng lẽ đi vào trong gió.



...



Lúc Hạ Thiên Tinh nhận được điện thoại của Bạch Dạ Kình, đã là hơn hai giờ khuya.



Cô căn bản cũng không có ngủ, nhưng mà, anh bên kia, giọng nói đặc biệt mệt mỏi.



“Đánh thức em?” Bởi vì mệt mỏi, giọng anh cũng khàn khàn.



Hạ Thiên Tinh kéo kéo khóe môi, nghe thấy giọng nói của anh, giống như đột nhiên có thêm sức lực. Ngày mai có ra sao, cô cũng không còn sợ chút nào.



“Nghe giọng nói anh, rất mệt mỏi. Ngày mai có thể về không?” Cô nhẹ giọng hỏi.



“Đây là điều cuối cùng.” Bạch Dạ Kình nói: “Tin tưởng anh, chờ anh về, chú Hai nhất định sẽ bình an không sao cả!”



Cô gật đầu, giọng nói êm dịu: “Em tin anh, vẫn luôn tin tưởng anh. Nếu như mỏi mệt, ngày mai nghỉ ngơi cho tốt, về chậm chút cũng không sao.”



“Không được.” Bạch Dạ Kình yên lặng giây lát, cuối cùng nói: “... Anh muốn gặp em sớm hơn chút.”



Cô cười, trong hốc mắt ngân ngấn lệ.



Ôm điện thoại di động, trong đầu đều là khuôn mặt của anh, không sao gạt đi được.