Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 485 :
Ngày đăng: 12:13 30/04/20
Hôm sau
Mới sáng sớm
Đúng 5h sáng
Hạ Thiên Tinh bị người ta đánh thức để trang điểm thay lễ phục. Cô như con búp bê vải không có sinh mệnh ngồi trước bàn trang điểm bị người ta lôi kéo.
Toàn bộ quá trình Lan Diệp ngồi bên cạnh ôm ngực nhìn, Hạ Thiên Tinh biết cô ta muốn nhìn thấy bộ dạng tuyệt vọng và chật vật của cô.
Ngay lúc đang đeo đồ trang sức, cửa phòng bị đẩy ra.
“Phu nhân.”
Người hầu kinh hoảng kêu lên.
Mọi người ngước mắt nhìn, chỉ thấy Lan Đình phu nhân yếu ớt từ bên ngoài đi vào.
Bệnh tình của bà không giảm đi, thân thể yếu ớt ngay cả đi đường cũng khó. Nhưng mà cho dù như thế nhưng giờ phút này ngay cả Lan Diệp cũng không dám ngăn cản bà nửa bước.
Bởi vì...
Trên tay bà là một khẩu súng, súng này là súng đặc chế, tinh xảo, nhưng lực sát thương lại không thể khinh thường, Lan Diệp hiểu rõ.
Tất cả người hầu đều cả kinh lùi ra sau, cục diện trở nên hỗn loạn.
“Mẹ.” Hạ Thiên Tinh lập tức đứng lên bước nhanh về phía bà: “Sao mẹ lại ngồi dậy?”
“Đi cùng mẹ.” Lan Đình phu nhân nắm tay cô, bàn tay bà lạnh lẽo như không có nhiệt độ: “Cho dù mẹ có chết cũng không để cho bọn họ lợi dụng con.”
Vành mắt Hạ Thiên Tinh chua xót.
Giờ phút này Lan Đình phu nhân cực kì suy yếu nhưng mà sức lực của bà rất lớn. Hạ Thiên Tinh bị bà kéo đi được hai bước, lễ phục màu trắng kéo làn váy dài trên thảm trải sàn.
“Cô.” Lan Diệp sao có thể cam tâm để cô rời đi, cô ta liền đi theo: “Xe của Dư gia đang trên đường tới đây rồi, cô mang cô dâu rời đi, cô bảo Lan gia chúng ta trả lời như thế nào với Dư gia? Thể diện của Lan gia chúng ta...”
Còn nói chưa xong thì họng súng của Lan Đình nhắm ngay Lan Diệp.
Ngón tay đeo nhẫn vẫn không gỡ xuống, nắm chặt lấy như đang nắm tay anh vậy, để cho cô có thêm mấy phần sức lực.
Vân Tưởng ngồi cùng cô, trong lòng thủy chung không an lòng, một lúc liền tìm đề tài trò chuyện: “Nhìn cháu không khỏe, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”
“Không có ạ.” Hạ Thiên Tinh trả lời ngắn gọn.
Vân Tưởng thở dài, cởi áo khoác da trên người xuống, khoác lên vai cô: “Mặc ít như vậy, bên ngoài trời lạnh.”
Mi tâm Lan Diệp nhíu lại, đưa tay kéo áo khoác da đi. Vân Tưởng trách cứ nhìn cô ta: “Diệp Diệp, con làm cái gì vậy?”
“Đây là áo mẹ mua cho con, sao mẹ lại đưa cho người không liên quan dùng?” Lan Diệp khoác áo lên người Vân Tưởng, vừa liếc Hạ Thiên Tinh ở bên cạnh, làm nũng nói: “Mẹ, con sẽ ghen.”
Cô ta làm nũng sao Vân Tưởng còn có thể trách đây? Thở dài, bà bất đắc dĩ nói: “Con đấy, lúc nào mới có thể hiểu chuyện đây?”
Hạ Thiên Tinh ngồi đó nghe mẹ con bọn họ trò chuyện, chỉ cảm thấy cực kì châm chọc.
Bức bách cô tới đây mà La Diệp còn có thể thoải mái như vậy.
Cô ngồi đó, ánh mắt dần nhắm lại, buồn ngủ quá.
“Đến, đến, lão gia, phu nhân, xe của Dư thiếu gia tới.”
Không biết bao lâu sau bên ngoài có tiếng gọi. Sau đó đoàn xe trực tiếp đi về trang viên của Dư gia.
Hạ Thiên Tinh tỉnh táo được một chút, cuối cùng Lan gia cũng có thể náo nhiệt, nhưng đương sự là cô lại ngồi ngay ngắn ở đó không nhúc nhích, gương mặt không hề thay đổi.
Dư Trạch Nam tự mình tới.
Hôm nay anh ta ăn mặc rất trang trọng. Trang phục kiểu tây màu đen, áo sơ mi trắng, trên cổ đeo nơ, ngược lại cực kì anh tuấn tiêu sái, so với bộ dạng lơ cơ lấc cấc như xưa thì thành thục hơn nhiều.
Hạ Thiên Tinh ngẩng đầu cười với anh ta.
Nhưng là nụ cười khổ.
Dư Trạch Nam đi qua lịch sự mở cửa xe. Hàng lông mi của cô run run, nhẹ nhàng đưa tay cho anh ta, chống đỡ vào anh ta. Anh ta đánh giá cô, trong mắt đầy kinh diễm.