Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 533 :
Ngày đăng: 12:14 30/04/20
Bạch Túc Diệp cũng vì câu ‘người đàn ông của cô ấy’ của anh mà kinh hãi, hồi lâu vẫn chưa phục hồi Thiên Tinh, trong lòng hơi chua xót. Vừa rồi còn ôm người phụ nữ khác, bây giờ là lẽ thẳng khí hùng giả mạo làm người đàn ông của cô, hẳn chỉ có một mình Dạ Kiêu anh!
Vân Xuyến sững sờ tại chỗ, như đưa đám, muốn đuổi theo nhưng anh ta ngay cả Ngu An cũng không bằng, chứ nói chi Dạ Kiêu.
Hạ Thiên Tinh cảm thấy Vân Xuyến hẳn là đàn ông tốt. Ít ra, lần chạm mặt ngắn ngủi đó, xem như tốt. Nhưng chuyện tình yêu, xưa nay không hề dính đến chữ ‘tốt’, cũng không có liên qua đến đúng sai.
Nếu bàn về tốt xấu, Dạ Kiêu tuyệt đối là một người đàn ông cực xấu.
Lại bàn về đúng sai, chị Tíc Diệp và Dạ Kiêu ở bên nhau, có chút dây dưa cũng rất sai.
Nhưng tình yêu không thể nào trong dự liệu, vô lực mới làm cho lòng người lại muốn ngừng mà không được.
...
Bạch Túc Diệp bị Dạ Kiêu cứ như vậy dẫn đi. Bạch Túc Diệp vốn còn giãy giụa, nhưng Dạ Kiêu bá đạo hơn, trực tiếp ôm ngang cô đi.
Trước mắt mọi người! Vừa ngông cuồng vừa không có phép tắc, nhưng lại đẹp trai khiến người khác không có lực kháng cự. Vân Xuyến bị bóp cổ tay và một dãy y tá không ngừng thán phục sùng bái.
“Dạ Kiêu, anh thả tôi xuống!” Quả thật không chịu nổi ánh mắt tò mò của người qua lại, Bạch Túc Diệp giãy giụa.
Lúc này đã đến trước xe, cô vừa muốn từ trong ngực anh nhảy xuống, động tác của anh còn nhanh hơn cô. Bàn tay chế trụ eo cô, dùng sức đặt cô ngồi lên đầu xe chống đạn. Cô theo bản năng muốn trượt xuống, thân hình cao lớn của anh không chút do dự chen vào giữa hai chân cô, ngăn lại cô.
Hai tay chống hai bên cô, cả người đầy khí thế áp bách và tính xâm lược cực mạnh. Hô hấp của cô nặng nề, người cứng đờ, không dám lộn xộn nữa.
Đồ của anh, anh chưa nói không cần, tuyệt đối không thể để người khác cướp đoạt, dù chỉ có ý định cũng không!
...
Bạch Túc Diệp bị kéo đi, Hạ Thiên Tinh lo lắng.
Dạ Kiêu thoạt nhìn là một người rất kinh khủng. Đẹp trai thì đẹp trai, nhưng hơi giống quỷ satan, có thể lấy tính mạng người khác dễ như trở bàn tay.
Cô gọi điện thoại cho Bạch Túc Diệp. Vang lên chừng mấy giây, có người nghe.
Cô thở phào.
“Chị Túc Diệp, chị không sao chứ?”
“Không sao, em không cần lo cho chị.”
“Chị vẫn còn ở bệnh viện sao?”
“... Không có.” Giọng nói của Bạch Túc Diệp rõ ràng vô lực hơn vừa rồi rất nhiều: “Thím đến, em giúp chị nhắn tin, báo thím một tiếng.”
Hạ Thiên Tinh ‘dạ’ một tiếng, vẫn lo lắng, không muốn cúp điện thoại, chần chừ, sợ cô gặp nguy hiểm. Bạch Túc Diệp biết tâm tư của cô: “Yên tâm đi, anh ta không phải người không dứt.”