Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 534 :
Ngày đăng: 12:14 30/04/20
“Em sợ anh ta đánh chị.” Lệ khí trên người người nọ quá nặng.
Giọng Bạch Túc Diệp vẫn vô lực như cũ: “Anh ta cũng không đánh người. Em yên tâm.”
Quả thật không ăn thịt người, cũng không đánh người, nhưng thủ đoạn của anh ta ti tiện hơn thế nhiều.
Hạ Thiên Tinh thấy Thiên Tinh cô ấy không tốt lắm, cũng không hỏi nhiều, nhưng có phải lỗi giác của mình không, vẫn cứ cảm thấy... giọng cô ấy có chút nghẹn ngào.
Khóc sao?
Cúp điện thoại, Phó Dật Trần cũng từ phòng cấp cứu bước ra.
Cô kinh sợ bật dậy, gần như là lao tới: “Bác sĩ Phó, tình hình mẹ tôi thế nào rồi?!”
Phó Dật Trần khoác áo blouse, đeo khẩu trang, nghe thấy lời cô hỏi tháo khẩu trang xuống, trên mặt có chút ngưng trọng. Hạ Thiên Tinh thấy vậy trong lòng lạnh ngắt: “Tình huống không tốt? Không phải không lấy thêm máu sao, như vậy không phải là ngừng chảy máu rồi sao?”
Túi máu dự bị của Bạch Dạ Kình cơ bản không dùng tới.
“Trước hết cô đừng vội, bình tĩnh lại đã.” Phó Dật Trần trấn an một chút: “Tạm thời bà ấy không nguy hiểm đến tính mạng. Có điều...”
Hạ Thiên Tinh vốn thở phào một hơi, nhưng sau đó nghe thấy hai chữ “có điều” lại khiến cô lo lắng không thôi.
“Cô phải chuẩn bị tâm lý.”
“... Chuẩn bị tâm lý gì?” Môi cô run run.
“Bệnh của phu nhân đã nhiều năm, bây giờ độc tố trong cơ thể đã khuếch tán đến khắp nội tạng, thẩm thấu vào máu toàn thân. Hơn nữa lần này chảy máu quá nhiều, tổn thương đến nguyên khí...” Phó Dật Trần nói đến đây thì dừng lại, uyển chuyển nói: “Tôi nghe nói mọi người chuẩn bị hôn lễ cho hai người bọn họ, nếu vậy làm sớm được ngày nào thì làm ngày ấy.”
Thân mình Hạ Thiên Tinh lảo đảo.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đột nhiên nghe như vậy mới phát hiện khả năng thừa nhận của mình cũng không tốt.
...
Bạch Dạ Kình nhìn thấy cô bi thương như vậy rất đau lòng. Không nói gì, chỉ kéo tay cô qua đặt lên đùi. Tay cô rất lạnh, anh tận lực dùng nhiệt độ cơ thể cho cô ấm áp.
...
Về tới nhà đã hơn 11 giờ.
Cô lên lầu nhìn đứa nhỏ trước. Hạ Đại Bạch nửa ngủ nửa tỉnh, nhìn thấy cô cũng không biết là thật hay nằm mơ. Thân mình nho nhỏ xoay lại, tiếp tục ngủ khò khò.
Thấy con mình, tâm tình cô tốt hơn nhiều. Đóng cửa lại, vừa xoay người đã tiến vào trong lòng anh.
Cơ thể anh rắn chắc, cứng như tảng đá.
Cô ‘úi’ một tiếng, xoa đầu, theo bản năng lùi lại một bước, bị anh ôm lấy thắt lưng kéo lại.
“Đụng đau rồi?”
“Ừ.”
Bạch Dạ Kình đem tay cô kéo xuống dưới, tay cô che đi đôi mắt phiếm hồng.
Anh thở dài, kéo cô vào trong lòng. Hai tay cô quấn lấy thắt lưng anh, kiễng chân gác cằm lên vai anh, hít hít mũi.
“Sinh ly tử biệt là chuyện đời người ắt phải trải qua, từ từ tiếp nhận rồi sẽ quen.” Bạch Dạ Kình nhẹ nhàng vỗ vai, nhẹ giọng nói bên tai cô. Anh là người rất lý trí, không nói được những lời dễ nghe phù phiếm kia, chỉ đành dạy cô lấy lý trí tiếp nhận chuyện này.
Hạ Thiên Tinh cũng không nói gì, chỉ duy trì tư thế như vậy. Anh không cần phải nói gì an ủi mình, chỉ cần hô hấp rõ ràng, nhiệt độ cơ thể chân thật kia đã là an ủi tốt nhất với cô rồi.
Để cô biết, mặc kệ tương lai có ai rời khỏi sinh mệnh của cô, ít nhất, cô vĩnh viễn cũng không một mình.
Cô còn có anh.
“Đỡ hơn chưa?” Không biết qua bao lâu, anh mới mở miệng lần nữa. Bàn tay to lớn đan vào tóc cô, đỡ sau gáy đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khỏi vai anh.