Chào Buổi Sáng, U Linh Tiểu Thư

Chương 11 : Thần côn

Ngày đăng: 20:32 20/04/20


(Thần côn: chỉ mấy người làm bùa phép, phong thủy, lên đồng.)



Editor: Tiểu Anhh



Trong phòng vô cùng yên lặng, giọng nói nhẹ nhàng của Mạc Trăn vang vọng khắp phòng khách, nghe có vài phần cô đơn.



Anh đợi một lát, phòng khách vẫn không có động tĩnh. Tùy tay cởi chiếc cúc trên cổ áo trắng, Mạc Trăn gối đầu lên thành sofa, “Nếu cô không đi ra, về sau đừng có ra nữa.”



……



Bên cạnh xuất hiện một chùm ánh sáng mơ hồ, dần dần ngưng kết thành một bóng người. Mạc Trăn nghiêng đầu qua thì thấy A Diêu ngoan ngoãn ngồi trên ghế, quay đầu cười với mình, “Buổi tối tốt lành, Mạc tiên sinh.”



Khóe môi nhếch lên một độ cong, Mạc Trăn cũng mỉm cười đáp lại, “Buổi tối lành, u linh tiểu thư.”



A Diêu: “……”



So với đoạn đối thoại quỷ dị này, A Diêu càng cảm thấy quỷ dị hơn chính là vẻ tười cười trên mặt Mạc Trăn. Anh mà cười rộ lên chắc chắn sẽ nguy hiểm gấp trăm lần so với lúc không cười, tất cả các loại ý nghĩ đều vụt qua.



Nhanh chóng phân tích tình hình, A Diêu cảm thấy chủ động nhận lỗi mới là kế sách tốt nhất, “Mạc tiên sinh thân mến, về chuyện diễn đàn tôi có thể giải thích.”



“Không, cô không cần phải giải thích với tôi, dù sao tôi cũng là tên ngạo mạn lại vô lễ, một thằng bụng dạ hẹp hòi lại tính toán chi li.”



A Diêu: “……”



Vậy mà còn nói anh không bụng dạ hẹp hòi lại tính toán chi?



“Mạc tiên sinh, thực sự đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, chủ yếu bởi vì... máy tính của anh không cài mật khẩu.”



Mạc Trăn: “……”



Cho nên, đây là lỗi của anh phải không!



“Vụt” đứng lên từ trên sofa, Mạc Trăn mở máy tính, ngón tay bay nhanh trên bàn phím, một cái mật khẩu mới nóng hổi ra lò.



A Diêu nỗ lực ngó lên màn hình, nhưng vẫn không thể thấy rõ mật khẩu là gì. Trườn mặt đến trước mặt anh, cô cười tủm tỉm nói: “Tôi chỉ nói đùa thui, anh lại thực sự cài mật khẩu thế hả? Mật khẩu có phải là sinh nhật anh, đúng không ha?”



Mạc Trăn khép máy tính lại, quay đầu mỉm cười nói: “Không, là số đo ba vòng của tôi.”
…… Đây quả là một tin hot nhá.



Đập đập cằm lên bàn, A Diêu nhìn không chớp mắt vào màn hình, “Lam Tinh Linh là cháu gái của anh?”



“Ừ.” Mạc Trăn ngắn gọn mà ư hử một tiếng, lại gửi mấy tấm ảnh quà vặt đi. A Diêu cảm thấy Mạc Trăn không thể trẻ trâu hơn được nữa, vậy mà đi khoe đồ ăn với cháu gái mình, “Cô bé mấy tuổi rồi?” Kỳ thật cô càng muốn hỏi ‘anh mấy tuổi?’ hơn.



“Bảy tuổi.”



“Bảy tuổi đã biết lên mạng?” A Diêu kinh ngạc, bảy tuổi đã học xong đánh vần rồi hử? Mạc Trăn nghe vậy quay đầu, cười như không cười nhìn A Diêu, “Quỷ còn biết lên mạng, vì sao nó lại không thể?”



A Diêu: “……”



Cảm thấy đề tài lại tiếp tục đi vào khu vực nguy hiểm, A Diêu thức thời chuồn sang một bên. Mạc Trăn vẫn cùng Đô Đô nói chuyện phiếm, tiếng gõ bàn phím thanh thúy vang vọng khắp phòng khách.



Mãi cho đến khi mẹ Đô Đô thúc giục cô bé đi ngủ, Đô Đô mới lưu luyến gửi cho Mạc Trăn biểu tượng hôn hôn, rửa mặt đi ngủ.



Nhìn cái hình đầu Lam Tinh Linh chuyển sang màu xám, Mạc Trăn liếc mắt ngó A Diêu ngồi ở đầu bên kia sofa. A Diêu hiếm khi có dịp yên tĩnh, chỉ lẳng lặng ngồi im một chỗ lại diệu kỳ làm Mạc Trăn cảm thấy lòng nghẹn muốn chết.



“Cô có muốn báo thù không?” Bất chợt bật ra một câu hỏi làm A Diêu có chút giật mình mà ngẩng đầu lên. Đôi mắt Mạc Trăn đen nhánh, dường như có một vết mực nước ở bên trong loang ra, ấm áp lại mang theo quyết đoán kinh người.



Cô đơn không chỉ có mình.



A Diêu không nói gì, chỉ lắc lắc đầu.



“Nếu không muốn báo thù, quá khứ trước kia đều không quan trọng.”



Đồng tử Mạc Trăn vẫn không hiện lên hình bóng mình, nhưng khóe miệng A Diêu tựa như bị lôi kéo mà giơ lên, “Anh đang lo lắng cho tôi?”



“Rất rõ ràng là không phải.” Mạc Trăn cúi đầu nhìn máy tính, con chuột không mục đích chạy lung tung trên bàn.



Động tác này không khác gì che dấu. Cô nhếch khóe miệng muốn bay đến chỗ Mạc Trăn, lại bị ánh mắt sắt bén của đối phương ngăn lại.



“Vèo”, A Diêu lùi ra cho có lệ. Thấy A Diêu bay xa, Mạc Trăn tìm kiếm trên QQ, click vào một người có tên “Thần Côn”.



“Sư phụ, người đã trở lại chưa? Có chút việc nhờ người giúp đỡ.”