Chào Buổi Sáng, U Linh Tiểu Thư

Chương 18 : Bắt quỷ

Ngày đăng: 20:32 20/04/20


Editor: Tiểu Anhh 



Ông chú râu trước mặt Mạc Trăn trước kia chưa từng thấy qua, trên cằm ông ta để một vòng râu đen sì, dưới ánh mặt trời còn hiện lên vẻ bóng loáng. Dường như quanh năm không được ngủ ngon vậy, dưới hốc mắt lõm xuống hiện rõ hai vệt xanh đen, ngay cả con ngươi cũng đục ngầu.



Nhưng ánh mắt ông ta nhìn về phía Mạc Trăn lại cực kỳ nghiêm túc.



Lời nói quái dị này nếu lọt vào tai người khác cũng chỉ cho là ông ta đang thả rắm, thuận miệng nói nhảm mà thôi. Nhưng chỉ có Mạc Trăn biết, nếu chỉ là thuận miệng nói nhảm, thì cũng có phần quá đúng đi.



Anh ngẩng đầu, chống lại ánh mắt ông chú râu, trong lòng không hiểu sao có chút hốt hoảng. Nhưng dù sao Mạc Trăn cũng là ảnh đế, vào thời khắc mấu chốt này anh lại dùng khả năng diễn xuất hoàn mỹ mình đã dày công tôi luyện che dấu nội tâm hốt hoảng.



Trong con ngươi đen dần dần nhiễm một tầng châm chọc nhàn nhạt, ngay cả khóe miệng đang nhếch lên như đang cười nhạo người trước mắt là kẻ điên, "Xin lỗi, tôi không tin vào tôn giáo."



Phản ứng của Mạc Trăn dường như trong dự liệu của ông chú râu, ông ta mím môi, tiếp tục không chịu khuất phục nhìn anh, "Mạc tiên sinh, tôi không phải tới truyền bá, không, truyền giáo, chuyện này nghe có vẻ hoang đường, nhưng hãy xin tin vào phán đoán chuyên nghiệp của tôi."



"A." Mạc Trăn đơn giản chỉ cười nhạo một tiếng, "Tôi càng tin vào giám định của bệnh viện tâm thần hơn."



"Chao ôi tôi thật sự không có bệnh." Ông chú râu vỗ một cái lên bắp đùi mình, nhìn dáng vẻ có chút nóng nảy. Ông ta chỉ bên cạnh Mạc Trăn, nói chắc chắn, "Nó hẳn là ở đây, hơn nữa còn là một nữ quỷ."



Ngón trỏ thô ráp không nghiêng không lệch chỉ đúng vị trí của A Diêu.



A Diêu hơi ngẩn ra, cô đưa tay phải huơ huơ trước mắt ông chú râu, "Ông nhìn thấy tôi hả?"



Ông chú râu không có phản ứng, hiển nhiên ông ta không nhìn thấy A Diêu.



Mạc Trăn thả hộp cơm trong tay xuống, nhíu mày từ ghế đứng lên, "Vị tiên sinh này, nếu như ông còn càn quấy như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát."



Đối với loại uy hiếp này, ông chú râu cũng không cảm thấy lạ. Ông ta nhanh tay rút một vật từ trong ngực ra, A Diêu nhìn kỹ mới phát hiện trong tay ông ta kẹp một lá bùa vàng.



Nhất thời trong lòng có trăm cảm xúc lẫn lộn, một ông chú đưa cơm hộp lại mang hoàng phù theo người?! Ông ta muốn móc cũng nên móc xẻng xào thức ăn ra mới đúng nha!



Ngay cả Mạc Trăn cũng sững sờ, anh còn chưa kịp phản ứng, ông chú râu đã đọc một loạt chú ngữ, theo đó ném hoàng phù lên không trung, hoàng phù giữa không trung "lách tách" bốc cháy.



"A." Ánh lửa thiêu đốt của hoàng phù đặc biệt chói mắt, A Diêu dùng tay che mắt mình, thân hình thoáng hiện vài cái liền biến mất.




"Cắt." Âm thanh đạo diễn Thôi từ trong phòng bối cảnh cất lên, "Nghỉ ngơi năm phút."



Diễn viên trẻ tuổi diễn vai trợ lý Cao Sâm cúi đầu nói với Mạc Trăn gì đó, đạo diễn Thôi đi tới bên cạnh, vỗ vỗ vai anh "Thế nào Mạc Thiên vương, trạng thái không tốt? Trước kia cậu không có quên từ."



Mạc Trăn xoa xoa ấn đường, lại nói xin lỗi.



Thấy sắc mặt anh có chút mệt mỏi, đạo diễn Thôi lại vỗ vai anh, không nói gì đi tới trước máy quay phim.



Mạc Trăn dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, cố gắng trở về trạng thái.



Khi Mạc Trăn đối diện với máy quay phim lần nữa, anh cắn quả chanh trong tay, rốt cuộc cũng tìm về cảm giác của Cao Sâm. Nhìn ánh mắt đột nhiên biến hóa của Mạc Trăn, đạo diễn Thôi hài lòng gật đầu.



Một diễn viên ưu tú không phải chỉ có khả năng diễn xuất tốt, mà còn nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình.



Cảnh sau đó cũng coi như thuận lợi, đúng bảy giờ, buổi chụp cả một ngày cuối cùng cũng kết thúc.



Mạc Trăn không yên lòng lái xe trở về, trời bất ngờ đổ mưa to khiến anh phải giảm tốc độ. Mạc Trăn ghét trời mưa, cái cảm giác quần áo ẩm ướt dính vào người rất không thoải mái.



Khi xe trở về biệt thự, mưa vẫn còn chưa tạnh.



Tiếng mưa rơi rào rào tràn ngập buồng xe, trước cửa nhà Tiểu Dương quen thuộc có một người con gái đang ngồi bó gối.



Tất cả đều giống tình cảnh lần đầu tiên Mạc Trăn nhìn thấy A Diêu.



Mạc Trăn đỗ xe xong, đi tới bên người con gái rồi đứng lại.



A Diêu ngẩng đầu lên từ hai cánh tay, khi nhìn thấy người trước mặt thì trên gương mặt có vẻ tái nhợt lộ ra một nụ cười sáng lạn như pháo hoa, "Mạc Trăn, anh đã về rồi."



"Ừ."



Trái tim treo cả một buổi chiều, rốt cuộc cũng rơi về ngực.