Chào Buổi Sáng, U Linh Tiểu Thư

Chương 29 : Thân phận

Ngày đăng: 20:33 20/04/20


Editor: Tiểu Anhh



Cuối cùng, Mạc Trăn đương nhiên không cầm lấy giải thưởng mười thanh niên tốt, thực ra anh đã từng hoài nghi, anh có thể cầm lấy giải thưởng tuổi tác được rồi.



Mà thời gian cũng lẳng lặng trôi đi, đảo mắt đã tới tháng mười một. Thời tiết dần dần chuyển lạnh, nhưng A Diêu vẫn mặc bộ váy liền áo kia rêu rao khắp nơi.



Tuy Mạc Trăn chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy rất lạnh, nhưng khi nghĩ quỷ vốn dĩ đã lạnh như băng thì cũng bình thường trở lại.



A Diêu mỗi ngày vẫn theo Mạc Trăn tới trường quay, mắt thấy 《 Thượng Đế Cấm Khu 3 》tiến vào giai đoạn kết thúc, A Diêu chợt có chút buồn bã.



Đạo diễn vì khống chế tiến độ quay đã đem cảnh diễn có tiếng Anh đều tập trung vào cảnh quay cuối cùng. Bước vào giai đoạn kết thúc, mỗi diễn viên hầu như đều có rất nhiều lời thoại bằng tiếng Anh, số lần NG tăng lên rõ ràng, tốc độ quay so với trước đó chậm hơn rất nhiều.



"Không nghĩ tới sau khi tôi chết còn có thể thấy hệ liệt ba bộ 《 Thượng Đế Cấm Khu 》."



Âm thanh tang thương đột ngột vang lên bên cạnh A Diêu, dọa A Diêu giật nảy mình. Cô quay đầu lại, ngạc nhiên mừng rỡ nhìn người trước mắt, "Phiêu Phiêu!"



Phiêu Phiêu cũng nhìn A Diêu, vểnh môi lên cười cười, "Đã lâu không gặp, mèo con."



Nhắc tới mèo con, ánh mắt A Diêu lại ảm đạm, "Con mèo đen kia đã chạy mất rồi."



Phiêu Phiêu ngược lại không thấy bất ngờ, "Mèo hoang chính là như thế đó, cái này gọi là dã tính khó thuần."



"Nói thì nói như vậy..." A Diêu rũ mắt, cô luôn có cảm giác mình giống như con mèo kia vậy, một ngày nào đó sẽ phải rời đi. Phiêu Phiêu thấy A Diêu đột nhiên sa sút, sáp lại gần nhìn cô, "Mèo con, em sao vậy, Mạc Thiên Vương bắt nạt em?"



"Không phải." A Diêu lắc lắc đầu, nhìn Phiêu Phiêu, "Khoảng thời gian này chị đã đi đâu thế?"



"Nơi nào có chuyện bất bình thì đi nơi ấy."



A Diêu: "..."



Xem ra hành hiệp trượng nghĩa quả nhiên có thể gây nghiện.



"Mạc Thiên Vương nhà em đoạt công lao của chị, còn đuổi chị đi, đúng là bị điên mà!" Phiêu Phiêu cố ý cất cao giọng nói, đúng như dự đoán bị Mạc Trăn lườm, hành động theo bản năng này đổi lấy một tiếng "cắt" của đạo diễn.



"Phiêu Phiêu, chị đừng làm ảnh hưởng tới công việc của Trăn Trăn!" Đối với hành vi quấy nhiễu trật tự trường quay này của Phiêu Phiêu, A Diêu tiến hành khiển trách mãnh liệt.
Mạc Trăn nhìn tới đây thì dừng lại, giọng điệu của người này dường như rất thân quen với chủ nhà. Nhưng Nước Nấu Chanh vẫn chưa trả lời cô ta, anh đổi mới trang web, lại mở bình luận, một trả lời của chủ nhà nhảy ra.



"Bếu Bếu, Đại Lực ngã từ cầu thang xuống, đến giờ vẫn chưa tỉnh QAQ"



Mạc Trăn nhíu nhíu mày, lại đổi mới trang web.



Người gọi là Bếu Bếu chắc cũng giống Mạc Trăn, vẫn luôn F5 chờ chủ nhà trả lời. Vậy nên khi Mạc Trăn nhấn ba lần F5, cuối cùng cũng thấy Bếu Bếu trả lời.



"Mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Cũng tốt nghiệp đại học rồi mà sao Đại Lực vẫn ngu như thế! Chuyện quan trọng như vậy sao các cậu không nói cho tớ biết!"



Lần này Mạc Trăn đổi mới rất lâu, chủ nhà cũng không trả lời lại, chắc là trò chuyện riêng với Bếu Bếu rồi.



Mạc Trăn mím mím môi, trượt trang web lên trên cùng, lại nhìn chằm chằm vào tấm ảnh kia.



Cho dù là khóe miệng đang giương lên, hay tròng mắt trong suốt, Mạc Trăn không thể quen thuộc hơn được nữa. Nhưng người này lại không phải A Diêu.



Cô là Lê Nhan, là cô gái mà Hướng Vân Trạch lặng lẽ thích suốt nhiều năm.



Dạ dày đột nhiên quặn đau, Mạc Trăn nằm trên ghế sofa, dùng tay phải xoa dạ dày, có chút thảm đạm cười cười.



Sao trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy?



Nếu cô là Lê Nhan, tại sao sau khi hồn lìa khỏi xác lại không tìm Hướng Vân Trạch, mà lại chạy tới cửa nhà mình! Chẳng lẽ nước Mỹ quá xa, cô không bay tới à!



Mạc Trăn vừa phát cáu, dạ dày lại đau thêm chút. Tuy thuốc dạ dày chỉ cách mấy bước, nhưng anh không muốn động cũng chẳng muốn uống, ít nhất đau đớn kịch liệt này có thể hóa giải đau đớn trong lòng anh.



Dẫu sao dạ dày đau nếu so với lòng đau sẽ dễ chịu hơn.



Điện thoại trên ghế sofa rung một chút, bởi vì nó trong tầm tay Mạc Trăn, cho nên anh cầm lên nhìn một cái.



Trên màn hình hiện một chuỗi số khiến Mạc Trăn chăm chú nhìn, anh mở tin nhắn, phía trên chỉ có bốn chữ.



Ta đã trở lại.