Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 914 : Không sợ không hù chết người
Ngày đăng: 15:08 18/04/20
Lâm Mạn Ny gật đầu, nói:
- Ta... Ta đi thăm cha mẹ!
Người Diệp gia đã chuyển tới Phù Không Thần Điện, ở cách nơi này chừng ba trăm mét, Lâm Mạn Ny cảm thấy nội tâm rối loạn, có lẽ nên đi tìm cha mẹ và hai đứa em nói chuyện, tâm sự, chỉ có như thế mới giảm bớt cảm xúc khẩn trương này.
Diệp Dương Thành nhìn bọn họ rời đi, cuối cùng chỉ thở dài, cuối cùng dặn dò mấy thần sứ chăm sóc bọn họ cho tốt, sau đó vung tay quay về Hoa Hạ Thần Điện.
...
- Chủ nhân, tin tức trực tiếp đã sẵn sàng, Dong Dong an ài hơn mười truyền thông lớn liên hợp lại đưa tin, mỗi người xem ti vi trên địa cầu đều có thể xem thịnh hội ngày mai.
Triệu Dong Dong xuất hiện trước mặt Diệp Dương Thành, cúi người báo cáo:
- Hơn nữa tin tức tương quan đã thông báo, trước mắt rất nhiều người biết chín giờ rưỡi sáng giờ Bắc Kinh sẽ có thịnh hội hiếm thấy xuất hiện.
Triệu Dong Dong báo cáo, Diệp Dương Thành thỏa mãn gật đầu, nói:
- Đưa tin thế nào, tến hành trực tiếp, vấn đề nhỏ xử lý tốt chưa?
- Vâng, đã chuẩn bị sẵn sàng!
Triệu Dong Dong vừa cười vừa nói.
- Không tệ!
Diệp Dương Thành cười cười, dời ánh mắt khỏi Triệu Dong Dong, nhìn qua Hình Tuấn Phi, hỏi:
- Bên ngươi thế nào? An bài thỏa đáng chưa?
- Chủ nhân, lão bộc cũng an bài thỏa đáng với lính canh rồi.
Hình Tuấn Phi một thân long bào màu đen nhanh chóng hạ thấp người đáp:
- Lão bộc an bài những thứ này.
Sở Minh Hiên lui ra sau, cuối cùng là Ngô Chấn Cương bước ra, báo cáo:
- Chủ nhân, tiểu bộc bên kia không có chuyện gì, đã bàn giao xong rồi, thịnh hội ngày mai chấm dứt, các lãnh đạo quốc gia sẽ lên sóng truyền hình công bố tin tức, tiểu bộc cũng phân bố nhiều Hồng Chủy Khuê Lợi Á Tước tới các nơi trấn áp náo loạn...
Đám thần sứ không ngừng báo cáo tin tức của mình, Diệp Dương Thành lúc này gật đầu đứng lên, nói:
- Được rồi, đi xuống chuẩn bị đi, cách chín giờ rưỡi còn ba tiếng rưỡi...
Thời gian ba giờ rưỡi, toàn bộ thế giới đang làm những gì? Chỉ sợ không ai nghĩ tới trong ba giờ rưỡi các lãnh đạo quốc gia đang xoắn xuýt, đang buồn rầu.
Trong đó mấy lãnh đạo Trung Quốc cũng bởi vì lựa chọn nhân tài mà lâm vào sầu lo, khác biệt duy nhất là bản thân bọn họ không cần sầu lo quá nhiều.
- Diệp tiên sinh cho chúng ta một trăm ba mươi vạn danh ngạch, hiện tại bị lựa chọn chỉ mới hai mươi bảy vạn sáu ngàn sáu trăm tám mươi chín người bao gồm các ngành nghề, còn thừa lại hơn một trăm vạn danh ngạch, nên đưa ai vào đây?
Đường Quốc Nghiệp nghiêm túc nhìn qua mọi người, ngưng trọng nói:
- Nhân tài đỉnh cấp số lượng có hạn, hơi kém một chút nhiều như cá diếc sang sông.
- Đúng thế, lần này có hơn hơn một trăm vạn danh ngạch này cho ai đây?
Vương Bằng Sơn đứng lên, nói:
- Trước mắt chỉ chọn ra hơn hai mươi bảy vạn người, bao gòm các ngành máy tính, sinh vật, năng lượng mới, máy móc, thô mộc, địa lý... Tất cả những ngành chúng ta nghĩ ra đều chọn nhân tài đỉnh cấp nhất, nhưng mà danh ngạch hơn một trăm vạn nên cho ai vào? Các người có nghĩ ra không?
- Nếu không chúng ta lại chọn ra từ những người còn lại đi!
Hàn Thái Bình đứng lên, suy nghĩ rồi nói:
- Dựa theo độ tuổi, giới tính mà so sánh, chọn những người trẻ tuổi mới tốt, thẳng tới khi nhồi đủ số người mới thôi.