Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 13 : Ở đây rất nguy hiểm

Ngày đăng: 14:50 18/04/20


Đám người trên Bảo Kinh trấn phát hiện một hiện tượng khiến cho bọn họ rất buồn cười: từng tên thanh niên ăn mặc Bảo Kinh trấn đi lại đầy trên đường cái, địa phương sạch sẽ không đi, chỉ tìm những góc âm u ẩm ướt, tỏa ra mùi tanh tưởi. Trên tay mỗi người cầm một cuốn sổ nhỏ, mỗi khi từ góc ngách nào đó đi ra ngoài đều sẽ nghiêm túc ở trên cuốn sổ đó ghi chép gì đấy.



Người có lòng tiến lên hỏi, kết quả lại là khiến người ta cười to không ngừng, bởi vì những người này ở đây đang tra tìm con gián, trên mặt vở đều chăm chú ghi chép căn kẽ số lượng con giản ở từng địa điểm!



Hơn mười hai giờ trưa, những tên côn đồ lưu manh tứ tán đi ra, mỗi một người đều trở lại sòng bạc báo cáo kết quả, từ trong tay của bọn họ tiếp nhận điều tra ghi lại, người thanh niên lập tức vui vẻ gõ cửa phòng Lục Hồng Quân, vẻ mặt đầy nịnh nọt ôm chồng sổ sách đi vào trong phòng đặt lên bàn trà, hướng phía Lục Hồng Quân cúi người cười nói:



- Quân ca, đồ vật ngài cần đều ở nơi này.



- Vật gì vậy?



Nằm ở trên giường Lục Hồng Quân dù thế nào cũng đều không ngủ được, tinh thần có chút không phấn chấn, nghe được lời của người tuổi trẻ, sau đó chân mày liền cau lại.



- Kết quả ngài muốn điều tra nha!



Người thanh niên tiếp tục cúi người cười, nhặt lên một quyển sổ trong đó rồi mở ra lẩm bẩm đọc:



- Bảo Kinh trấn ngõ nhị hồ, góc giao giữa nhà của Vương mặt rỗ cùng Lưu thọt phát hiện tám con gián lớn, khoảng bốn mươi đến năm mươi con gián nhỏ, trong đó, nghi ngờ có ba mươi con gián được, con gián cái chắc khoảng...



- Ba!



Không đợi người thanh niên đem nội dung trên cuốn sổ đọc xong, sắc mặt của Lục Hồng Quân cũng đã âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước, hung hăng tát một cái đem người thanh niên đánh ngã xuống đất, Lục Hồng Quân hít một hơi thật sâu, gầm hét lên:



- Phế vật, cút!



- Dạ, dạ dạ dạ...



Người thanh niên bị một cái tát này của Lục Hồng Quân làm cho tỉnh mộng, té ngã rời khỏi căn phòng của Lục Hồng Quân.



Thế nhưng không đợi hắn đi ra ngoài được bao xa, đã nghe được tiếng quát trầm thấp của Lục Hồng Quân:



- Chạy trở lại đây!




- Nhanh đi ra ngoài, nơi này có hai người từ phần đất bên ngoài lẻn tới cướp đoạt phạm nhân!



- Cướp đoạt phạm nhân?



Diệp Dương Thành lại càng hoảng sợ, gật đầu:



- Ở chỗ nào?



- Chớ có hỏi nhiều như vậy, một người bị bắt giữ đã giử tin nhắn báo cảnh sát...Hài, ta nói với ngươi những lời này làm cái gì chứ! Nhanh đi ra ngoài thôi, ở đây hiện tại rất nguy hiểm!



Trần Thiểu Thanh theo bản năng trả lời vài câu, ngay sau đó đảo cặp mắt trắng dã, tiến lên đẩy Diệp Dương Thành đi ra khỏi cửa lớn của khách sạn, sau đó xoay người lại đi vào trong.



Đột nhiên cảnh sát xông vào quả thực khiến Diệp Dương Thành bị dọa sợ một hồi, thế nhưng khi hắn bị mơ mơ màng màng đẩy ra khỏi khách sạn, sau đó mới đột nhiên giật mình tỉnh lại, giết, cướp đoạt phạm nhân?



Hai người cướp đoạt phạm nhân! Hai người hiện tại đã bắt con tin cướp đoạt phạm pháp!



Những điều này đối với Diệp Dương Thành mà nói đều không quan trọng. Quan trọng là Trần Thiểu Thanh tiểu tử này đã ở bên trong a! Trần Thiểu Thanh không có trải qua bất cứ huấn luyện chính quy nào, tựa hồ vẫn là một trong đám hiệp cảnh muốn đi theo lên lầu!



Hai tên tội phạm cướp đoạt vì sao muốn bắt giữ con tin hai bên, mà không phải là lựa chọn lập tức chạy trốn, Diệp Dương Thành đã không quản nữa rồi. Hiện tại hắn lo lắng duy nhất chính là Trần Thiểu Thanh, vạn nhất trong tay hai tên tội phạm cướp đoạt này có súng, vạn nhất tiểu tử này nếu như bị đẩy lên đến dũng cảm rồi..Kháo!



Diệp Dương Thành nhất thời hoảng hồn, thần sắc khẩn trương quay đầu nhìn về phía khách sạn, cửa khách sạn đã xuất hiện rất nhiều người vây xem rồi.



Ngay khi Diệp Dương Thành đối với vấn đề an toàn của Trần Thiểu Thanh dị thường lo lắng, do dự có nên tìm con ruồi phụ thân bay vào thăm dò nhìn một chút hay không...



- Đàng hoàng một chút! Đi!



Trước sau không đến hai phút thời gian, hai người nam tử trên đầu bị chụp hai cái túi đen, hai tay bị bẻ quặt lại đã bị mấy người hiệp cảnh đè chặt vai từ bên trong đi ra.



Nhìn thấy một màn như vậy, đầu Diệp Dương Thành có chút không thể giải thích nổi, lúc này...đã xong rồi sao?