Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 136 : Công kích âm thầm

Ngày đăng: 14:52 18/04/20


Bảy tên du côn hùng hổ nhào tới cửa nhà Diệp Dương Thành. Nhung Cầu canh trước cửa nhà lập tức chồm dậy, nhe răng trợn mắt hướng bảy tên du côn.



- Tổ... Tổ cha nó!



Bảy tên du côn vừa thấy Nhung Cầu trông cửa thì khi thế tụt dốc không phanh, suýt ném gậy chạy vắt giò lên cổ.



Tên du côn ban đầu đi đằng trước nhất không biết trốn ra sau từ bao giờ.



- Con... Con chó này...



Tên du côn nhìn Nhung Cầu đi qua đi lại trước cửa nhà Diệp gia, run cầm cập, chịu bó tay. Vóc dáng Nhung Cầu quá to lớn, ai nhìn thấy đều bất giác nổi lên cảm giác mâu thuẫn và tưởng tượng, ví dụ như Nhung Cầu lao lên táp một miếng cắn đứt cổ.



Cổ Nhung Cầu không cột dây xích, một tên du côn to gan bước ra một bước nhỏ, gân cổ rống lên:



- Chó... Chó nhà ai vậy?



Tên du côn định kêu chủ nhân con chó ra dắt nó đi, hoặc đe dọa chủ nhân dắt chó đi.



Nhưng tên du côn kêu mấy tiếng không có ai đi ra dắt chó. Vương Tuệ Tuệ, Ngô Ngọc Phương ở lầu hai nghe tiếng mở cửa sổ, cúi đầu nhìn.



Diệp Dương Thành nhận được điện thoại Vương Tuệ Tuệ gọi, mặt Diệp Dương Thành sa sầm:



- Cái gì?



Diệp Dương Thành vội dặn:



- Nàng và mẫu thân của ta ở trên lầu đừng đi xuống, ta gọi điện cho bằng hữu ngay. Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng xuống lầu!



Vương Tuệ Tuệ cũng sợ hết hồn, vừa gọi điện thoại vừa giậm chân:



- Ngươi mau lên đi, có tận bảy, tám người!



Vương Tuệ Tuệ chưa từng thấy côn đồ vênh váo như vậy, bọn họ không cầm tăm xỉa răng mà là ống sắt.



Diệp Dương Thành không yên tâm dặn lại lần nữa:



- Ta gọi điện ngay, các người đừng xuống lầu!



Diệp Dương Thành cúp máy, lại bấm số di động của Trần Thiếu Thanh. Điện thoại nối máy, Trần Thiếu Thanh chưa kịp hỏi ai thì Diệp Dương Thành đã nói một chuỗi.



- Thiếu Thanh, có bảy, tám tên côn đồ vây quanh trước cửa nhà ta, tay cầm vũ khí. Ngươi hãy mau dẫn người đi qua giải quyết, nhanh lên!



- Cái gì???



Trần Thiếu Thanh đang ở trong văn phòng thấp thỏm tưởng tượng chuyện sẽ xảy ra vào buổi tối, đột nhiên nhận được điện thoại của Diệp Dương Thành làm gã sợ hết hồn.



Trần Thiếu Thanh dứng dậy ngay, liên tục nói:



- Rồi rồi, ta kêu người đi ngay! Ngươi nhớ dặn mẫu thân ngươi tuyệt đối đừng xuống lầu, năm phút sau người bên ta sẽ đến!



Mười phút sau, trong phòng riêng một khách sạn Bảo Kinh Trấn.



Rầm!



Lại một ly rượu bị đập mạnh xuống đất, mảnh thủy tinh bắn tung tóe.



- Khốn kiếp!
Chờ Diệp Dương Thành cúp điện thoại, mẫu thân Ngô Ngọc Phương vẫn sợ hết hồn vội khuyên nhủ:



- Dương Thành, ngươi hãy nghe lời mẫu thân, đừng đi trêu chọc đám người đó.



- Chúng ta không mở cửa tiệm được không? Chúng ta không trêu vào bọn họ được. Nhìn xem, mẫu thân không bị gì...



Diệp Dương Thành ngắt lời mẫu thân:



- Mẫu thân!



Diệp Dương Thành nhìn vẻ mặt Ngô Ngọc Phương lo âu, lửa giận càng cháy hừng hực đối với mấy cậu ấm Đới Tử Bân.



Vì để mẫu thân yên bụng, Diệp Dương Thành trái lương tâm cười nói:



- Ta biết rồi, nhi tử của mẫu thân có phải là loại người không biết chừng mực không?



Ngô Ngọc Phương vẫn không yên tâm:



- Ngươi nhớ kỹ là đừng chọc vào bọn họ nữa.



Ngô Ngọc Phương lải nhải dặn dò mấy câu, Diệp Dương Thành liên tục vâng dạ miễn cưỡng làm nàng yên tâm. Diệp Dương Thành nâng Ngô Ngọc Phương lên giường nằm, chốc lát sau đã thiếp ngủ.



Diệp Dương Thành nhìn mẫu thân say ngủ, hắn ra hiệu Vương Tuệ Tuệ yên lặng. Diệp Dương Thành rón rén ra khỏi phòng.



Diệp Dương Thành đưa Vương Tuệ Tuệ đến cửa nhà.



- Hôm nay rất cảm ơn nàng.



Diệp Dương Thành chân thành nói:



- Nếu không có nàng ở đây chăm sóc không biết chuyện gì sẽ xảy ra.



- Ai bảo ngươi là lão bản của ta?



Khuôn mặt tròn trịa nở nụ cười tinh nghịch, Vương Tuệ Tuệ nói:



- Nếu ngươi có chuyện gì thì ai chịu bỏ ra hai ngàn tám thuê ta? Hì hì, ngươi vào trong cùng bá mẫu đi, ta về trông coi cửa hàng.



Diệp Dương Thành cười gượng:



- Ừm! Đi đi.



Diệp Dương Thành dõi theo Vương Tuệ Tuệ đi xa, hắn xoay người vào phòng.



Nụ cười gượng chậm rãi đông lại, Diệp Dương Thành đang suy nghĩ buổi tối nên ra tay thế nào thì Dương Đằng Phi bỗng nhiên tới gần, khom lưng trước mặt hắn.



Dương Đằng Phi nói một câu làm Diệp Dương Thành bất ngờ:



- Chủ nhân, lão bộc cảm thấy nếu chủ nhân ra tay với đám người này vừa không muốn bị lộ thân phận thì có thể chọn kiểu công kích âm thầm.



- A?



Diệp Dương Thành đang nhức đầu tối nay nên xuống tay thế nào, nổi hứng nhìn dị nhân, hắn hỏi:



- Kiểu công kích âm thầm là làm sao?