Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 149 : Thà giết sai ba ngàn

Ngày đăng: 14:52 18/04/20


Diệp Dương Thành không dám hành động thiếu suy nghĩ, thiếu một người có ý nghĩa gì?



Nghĩa là người đó cường đại đến nỗi Cửu Tiêu thần cách không thể điều tra. Hoặc là dị nhân kia đã phát hiện ra Diệp Dương Thành, trước tiên xuống xe núp đi?



Dù là loại suy đoán nào đều là tin tức xấu cho Diệp Dương Thành, tin cực kỳ xấu.



Diệp Dương Thành ngẩng đầu nhìn ba chiếc xe cảnh sát đã vào phạm vi sáu mươi thước, trán hắn toát mồ hôi hột. Đối mặt tình huống đột ngột này, Diệp Dương Thành bất lực. Nhưng kêu Diệp Dương Thành rời đi chỉ vì thiếu một dị nhân, từ bỏ hành động đã lên kế hoạch sẵn thì hắn không cam lòng.



Diệp Dương Thành do dự nửa phút, biểu tình liên tục thay đổi, cuối cùng có quyết định



- Tổ cha nó, thiếu người thì kệ, làm thịt mười lăm tên! Ta chờ xem còn lại một mình ngươi có thể gây ra sóng gió gì?



Nếu không xóa sổ chẳng lẽ mặc kê mười mấy sát thủ tổ chức Dị Sát đi vào Bảo Kinh Trấn?



Diệp Dương Thành dứt khoát cắn răng, cúi đầu thầm ra lệnh:



- Tước đoạt, xóa sổ!



Ngay khi Diệp Dương Thành ra lệnh, Quỷ Mị ngồi trong xe cảnh sát chính giữa biến sắc mặt. Cuộc sống sát thủ nhiều năm khiến Quỷ Mị cảm nhận có hơi thở cực kỳ nguy hiểm.



Quỷ Mị bản năng hét to một tiếng:



- Nguy rồi, chạy mau!



Nhưng Quỷ Mị chưa kịp đứng dậy thì áp lực phô thiên cái địa từ trên trời giáng xuống ấn nàng ngồi xuống.



- Phụt!



Quỷ Mị phun búng máu, nàng hộc máu chứ không chết ngay!



Nhưng ngăn được một đợt chưa chắc đỡ nổi công kích liên miên không dứt như sóng triều. Trừ Quỷ Mị ra những người còn lại cơ thể cứng ngắc sướm tắt thở, còn mỗi mình nàng vùng vẫy trên ghế. Nhưng Quỷ Mị không giãy dụa được bao lâu, cơ thể chậm rãi cứng ngắc, biểu tình cực kỳ đau khổ, cơ bắp hoàn toàn vặn vẹo biến hình.



Trong chiếc xe đầu tiên có một người ngồi yên ổn, biểu tình mờ mịt. Giọng Quỷ Mị qua bộ đàm chui vào tai nam nhân, khi thanh âm biến mất thì người bản năng giơ tay đẩy một nam nhân ngồi ở ghế lái.



Rầm!



Cơ thể nam nhân mềm nhũn đầu đập vào tay lái, đã tắt thở.



Diêm Chí Tường hút ngụm khí lạnh:



- Ui!



Tay chân Diêm Chí Tường lạnh lẽo không dám nhúc nhích, không khí trong thùng xe cực kỳ nặng nề.



Diệp Dương Thành ra lệnh xóa sổ chưa đến nửa phút thì đám người đứng xem thấy một nam một nữ mặc đồ cảnh sát ngã ngửa ra sau.



- Cảnh... Cảnh sát chết rồi!
Dương Đằng Phi nghiêng đầu, trịnh trọng cúi người hành lễ hướng Bảo Kinh Trấn.



Dương Đằng Phi đứng thẳng người, lẩm bẩm:



- Hình như chủ nhân thích có dị nhân tìm tới cửa, không biết vì sao? Nhưng nếu chủ nhân đã thích thì lão bộc không ngại kêu thêm người đến cho chủ nhân.



Nếu lúc này Diệp Dương Thành ở bên cạnh Dương Đằng Phi chắc chắn sẽ cười vỗ vai lão, khen lão thật là hiểu chuyện.



Hai tiếng sau vụ án, Dương Đằng Phi cùng nữ bí thư đi xe đến đồn công an Bạch Hà Trấn chuyển ý của Phương Tranh Vanh.



- Giải quyết hợp lý và điệu thấp, sángm ai sẽ có người đến lĩnh xác đi. Việc này dừng ở đây, bất cứ người nào cũng không được phép nói ra ngoài, ai tùy ý lan truyền... Nghiêm trị không tha!



Sở trưởng đồn công an Bạch Hà Trấn phản xạ liếc Vu Tô Nhạc đứng bên cạnh Dương Đằng Phi, thấy gã không tỏ vẻ gì mới gật mạnh đầu lên tiếng:



- Vâng thưa Trầm thư ký!



Dặn dò xong mấy chuyện này, Dương Đằng Phi làm theo phép xem xét mười sáu xác chết.



Dương Đằng Phi duỗi tay chỉ vào xác Diêm Chí Tường, quay đầu nói:



- Người này là đại tôn tử của thư ký tỉnh ủy Diêm La Viễn.



Đám người Vu Tô Nhạc trợn to mắt nói:



- A?



Ngạc nhiên giây lát sau Vu Tô Nhạc phập phồng lo sợ hỏi Trầm Vũ Phàm:



- Trầm thư ký, vụ án này thật sự... Giải quyết điệu thấp sao?



Trầm Vũ Phàm đoán được ý nghĩa câu hỏi của Vu Tô Nhạc, lạnh nhạt nói:



- Đây là ý của Phương sở trưởng và Diêm thư ký.



Trầm Vũ Phàm nhấc chân bước đi, để lai Vu Tô Nhạc đứng cạnh xác Diêm Chí Tường, biểu tình tràn ngập khó tin.



Đại tôn tử của thư ký tỉnh ủy chết bất đắc kỳ tử trong Ôn Nhạc huyện, Diêm thư ký yêu cầu giải quyết điệu thấp, điều này có ý nghĩa gì?



Rất có thể có thể kia kiêu ngạo hoành hành trong Ôn Nhạc huyện rất có thể đã cường đại đến nỗi Diêm thư ký phải né tránh mũi nhọn.



Nghĩ đến đây Vu Tô Nhạc hoàn toàn biến sắc mặt, vụt ngoái đầu nhìn quanh. Trong nhà xác không còn bóng dáng Trầm Vũ Phàm.



- Quay về!



Vu Tô Nhạc vội vã rời đi, hoặc nên nói là trốn khỏi Bạch Hà Trấn, chuyện hôm nay nhìn và nghe thấy làm gã sợ hãi.