Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 150 : Trời không phụ người có lòng

Ngày đăng: 14:52 18/04/20


Hiện nay Bảo Kinh Trấn, Vụ Hồ Trấn, Bạch Hà Trấn, Diên Đãng Trấn biểu hiện ra vẻ bình tĩnh nói cho người ngoài biết bốn thị trấn này có người quản lý, ai muốn nhúng chàm tốt nhất chuẩn bị tâm lý sẽ tổn thất nặng nề.



Vu Tô Nhạc không phải đầu đất, gã trốn khỏi Bạch Hà Trấn chạy về phân cục công an trong Ôn Nhạc huyện. Vào phòng làm việc của mình Vu Tô Nhạc mới tìm về chút cảm giác an toàn, trán toát mồ hồi đầm đìa. Gã phải làm sao đây?



Vu gia quyết chiếm Ôn Nhạc huyện, thoả thuê mãn nguyện cướp về địa bàn năm xưa bị Lục gia trấn lột. Nhưng bây giờ Ôn Nhạc huyện không còn như xưa, nghĩ kỹ thì trước khi Lục gia bị hủy diệt người bí ẩn Vương Tuệ Tuệ đã bắt đầu thanh trừ từng phần. Đầu tiên là giết Lục gia không còn manh giáp, toàn quan bị diệt. Sau đó khuấy động quan trường bốn trấn người ngã ngựa đổ, trong phút chốc quan trường hay thế lực ngầm đều bị dọn sạch.



Điều này nói rõ với mọi người rằng Bảo Kinh Trấn, Vụ Hồ Trấn, Bạch Hà Trấn, Diên Đãng Trấn đã bị ai đó hoặc tổ chức bí ẩn nào đó chiếm cứ, muốn bắt lấy bốn thị trấn đúng là khó như lên trời!



Tại sao Vu Tô Nhạc dến Ôn Nhạc huyện làm cục trưởng công an? Là vì lót đường cho Vu gia, một hơi cướp lại địa bàn năm xưa. Nhưng bây giờ liên tục xảy ra nhiều chuẹn thế này, Vu Tô Nhạc không chắc có nên để Vu gia lại cắn địa bàn phì nhiêu Ôn Nhạc huyện không?



Vu Tô Nhạc đi tới đi lui trong văn phòng nửa tiếng, rất khó ra quyết định. Vu Tô Nhạc bất đắc dĩ sai người chuẩn bị xe lao nhanh hướng khu Long Khẩu, đại bản doanh Vu gia.



Một tiếng đồng hồ sau, Vu Tô Nhạc ngồi trong phòng tiếp khách biệt thự Vu gia. Cùng bàn có hai lão nhân búi tóc hoa râm, mấy nam nhân mặt mũi khá giống Vu Tô Nhạc. Mỗi người nghe Vu Tô Nhạc miêu tả tình hình khu vực quản lý xong biểu tình cực kỳ khó xem, lặng im.



Một lão nhân ngồi ở ghế chính trầm ngâm một lúc lâu.



- Bây giờ chỉ có ba con đường để đi.



Lão nhân trầm giọng mở miệng nói:



- Thứ nhất, từ bỏ Ôn Nhạc huyện...



- Tuyệt đối không được!



Lão nhân mới nói đã làm mọi người biến sắc mặt.



Vu Tô Nhạc bật thốt:



- Vì giành lại địa bàn Ôn Nhạc huyện mà Vu gia ta vất vả gầy dựng hơn mười năm, sao có thể vì chuyện này mà từ bỏ, trong phút chốc tan tành hết?



- Đúng vậy! Nhị thúc, tuyệt đối không thể bỏ địa bàn Ôn Nhạc huyện!



Một nam nhân ngồi bên cạnh Vu Tô Nhạc gật gù phụ họa:



- Đại ca vi đợi đến ngày này mà giấu tên giấu tuổi suốt mấy năm rốt cuộc đi tới cục trưởng phân cục, trong đó nếm trải bao nhiêu chua xót, sao có thể dễ dàng từ bỏ?



Lão nhân trợn trừng mắt nói:



- Các ngươi kiên nhẫn nghe ta nói hết câu!



Mấy người rụt vòi, cười giả lả gật đầu ý bảo lão nhân nói tiếp.



- Con đường thứ hai, nhường bốn thị trấn cho người kia, Vu gia ta chỉ chiếm địa bàn còn lại, hai bên không xâm phạm lẫn nhau!



Lão nhân thản nhiên nói:



- Nếu đã nhịn như vậy mà người kia vẫn không chịu thì Vu gia ta không phải ăn chay! Cùng lắm liều cá chết lưới rách, nhìn xem người cười cuối cùng là Vu gia ta hay người bí ẩn kia!




Chiếc xe Diệp Dương Thành mới mua là loại Curls Octavia bình thường, không gian trong xe rộng rãi, thoải mái. Trong loại xe cỡ trung thì Curls Octavia rất khá, giá rẻ. Diệp Dương Thành bỏ ra mười lăm vạn chín ngàn mua Curls Octavia, giờ treo giấy phép tạm thời, hôm nào hắn rảnh rỗi cần đi làm lại giấy tờ.



Điều này không ảnh hưởng tâm tình lái xe của Diệp Dương Thành, hắn hát nghêu ngao, vui vẻ chạy từ từ về nhà. Bây giờ tâm tình Diệp Dương Thành rất hưng phấn, ảo tưởng nhiều năm trong một đêm hoàn thành. Mau nhà, mua xe, hai tảng đá to trước kia luôn đè nặng lòng Diệp Dương Thành trong phút chốc biến mất.



Vỏ ngoài bạch kim có chút sang trọng, tuy không bằng xe hơi xa hoa nhưng lái xe gia đình đã đủ.



Xe đậu bên đường cái trước cửa nhà, Diệp Dương Thành cầm chìa khóa xe bước xuống. Diệp Dương Thành mở cửa sau dắt Nhung Cầu xuống, sờ cằm đánh giá chiếc xe mới mua, đáy lòng hân hoan khó tả.



Tựa như mỗi người mua được thứ mình khao khát mơ ước, tâm tình kích động sẽ kéo dài nhiều ngày mới giảm bớt. Dù thứ mua được không là tốt nhất nhưng ít ra hoàn thành tâm nguyện đụng không?



Phụ mẫu thấy Diệp Cảnh Long, Diệp Dương Thành bước xuống xe, hai người chờ mòn mỏi vội chạy ra đón, tò mò vòng quanh chiếc xe.



- Là chiếc này sao?



Hiếm khi phụ thân Diệp Hải Trung khen ngợi:



- Không tệ, rất dễ nhìn.



Nghe phụ thân khen, Diệp Dương Thành cười cười không đáp. Diệp Dương Thành không trông chờ nghe Diệp Hải Trung nói ra mấy lời bình luận chuyên nghiệp, chỉ một câu dễ nhìn là đã quá đủ.



Gia đình bốn người đứng ạnh xe nói cười, hễ có người quen đi ngang qua là Diệp Hải Trung, Ngô Ngọc Phương mắt lấp lánh nhìn người ta, mãi khi nào đối phương tò mò đứng lại hỏi han.



- A! Nhà ngươi mua xe?



Khi ấy mẫu thân Ngô Ngọc Phương sẽ đứng trước mặt phụ thân Diệp Hải Trung, giọng điệu tự hào nói:



- Đúng vậy! Con cả sắp đi Hồng Hải Trấn mở tiệm mới, không có chiếc xe đi thì không tiện.



Bình thường những người hỏi sẽ khen như nhi tử giỏi giang vân vân, thỏa mãn cảm giác thành tựu của phụ mẫu Diệp Dương Thành.



Diệp Dương Thành khoanh tay trước ngực, mỉm cười nhìn biểu hiện trẻ con của Diệp Hải Trung, Ngô Ngọc Phương. Đã lâu Diệp Dương Thành không trông thấy nụ cười vui vẻ của phụ mẫu. Cảm giác thành tựu của nam nhân có rất nhiều mặt, người nhà công nhận là một nhân tố mấu chốt nhất.



Lúc này đây Diệp Dương Thành cảm thấy hắn miễn cưỡng xem như một nửa người thành đạt. Xem tình hình hiện nay, không bao lâu Diệp Dương Thành sẽ hoàn thành một nửa còn thiếu.



Diệp Dương Thành không có nhiều mong mỏi thân phận ngoài sáng của mình, nhưng không có nghĩa là hắn nắm chặt thứ vốn có mãi. Con người dù gì phải có dục vọng mới có động lực đi tới. Mua nhà, mua xe rồi, tâm nguyện hoàn thành, ý tưởng mới lại nảy lên. Khi nào mua một khối đất ngoại ô xây căn biệt thự nhỏ? Diệp Dương Thành đăm chiêu suy nghĩ vấn đề này.



Diệp Dương Thành cứ nghĩ phụ mẫu kiêu ngạo trước cửa nhà rồi thoi, ai ngờ mẫu thân Ngô Ngọc Phương vung tay nói:



- Buổi chiều giao tiệm cho Tuệ Tuệ, chúng ta đi nhà bà ngoại ngươi thăm bà ngoại!



Diệp Dương Thành gãi mũi, trả lời:



- Ha ha, được.



Thật sự chỉ đi thăm bà ngoại sao? Chưa chắc.