Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 190 : Diệp tiên sinh là người tốt
Ngày đăng: 14:53 18/04/20
Chỉnh hợp hai nhà xưởng, đổi tên đăng ký thành tân công ty, thủ tục nhiều đến mức làm Diệp Dương Thành choáng đầu hoa mắt, cũng may bên cạnh có Đỗ Nhuận Sinh đi theo, âm thầm còn có Sở Minh Hiên, nếu không mà nói hắn thật sự không biết mình nên làm những việc gì.
Lấy ví dụ đơn giản mà nói, chính là thủ tục, cần kê khai đơn từ, thật nhiều yêu cầu rậm rạp nhưng trên thực tế chỉ cần ghi chép vài nơi, nếu không có Sở Minh Hiên ở bên cạnh nhắc nhở, chỉ riêng kê khai cũng đủ làm hắn phát điên.
Mãi tới ngày thứ ba, tuy bề ngoài của hắn tỏa sáng, nhưng tinh thần đã có chút uể oải, cũng may hôm nay hắn không cần đi làm thủ tục gì khác, chuyển vài vòng trong nhà máy, sau đó lái xe chạy tới siêu thị ở trung tâm chợ, một hơi mua thật nhiều văn phòng phẩm, đồ chơi cùng đồ ăn vặt, được nhân viên siêu thị trợ giúp cầm ra xe, lúc này hắn mới lái xe chạy thẳng tới cô nhi viện Quang Minh.
- Đó là…
Đang dẫn nhi đồng hoạt động trên sân bãi duy nhất trong cô nhi viện, thực tế chỉ là một bãi cỏ chừng 80m2, ánh mắt Lâm Mạn Ny vô tình đảo qua cổng cô nhi viện, vừa lúc nhìn thấy một chiếc xe chạy vào trong sân, thần sắc ngẩn ngơ, thẳng đến khi xuyên qua cửa kính xe chứng kiến Diệp Dương Thành ngồi ở ghế lai, Lâm Mạn Ny mới dám khẳng định:
- Là Diệp tiên sinh đến đây!
Nàng nhìn một cậu bé đang ôm bóng cao su chơi đùa bên cạnh vẫy tay, nói:
- Ai Hoa, đi tìm mẹ Lâm, nói là Diệp Dương Thành Diệp tiên sinh đã đến!
- Diệp tiên sinh?
Cậu bé ôm bóng đại khái chừng tám tuổi, nghe được lời nói của nàng đôi mắt đen nhánh nhất thời sáng ngời, thẳng tắp nhìn nàng hỏi:
- Chị Man Ny, Diệp tiên sinh chính là vị Diệp tiên sinh đã quyên tiền cho chúng ta đó sao?
- Bé con đừng nên hỏi nhiều như vậy nhé!
Lâm Mạn Ny giả vờ tức giận, đưa tay điểm lên đầu cậu bé, tiếp theo mới nói:
- Chính là Diệp tiên sinh, nhanh đi nói với mẹ Lâm đi!
- Dạ, em đi tìm mẹ Lâm đây…
Nghe được Lâm Mạn Ny khẳng định, cậu bé tên a Hoa gật mạnh đầu, oạch một tiếng chạy thẳng tới văn phòng viện trước cách đó hơn mười thước, hai tay còn cầm một quả bóng da loang lổ cũ kỹ, chạy thật nhanh.
- Mẹ Lâm, mẹ Lâm…
A Hoa vừa chạy vừa hô:
- Diệp tiên sinh đã quyên tiền cho chúng ta đến đây, chị Mạn Ny bảo con đến nói cho mẹ biết, mẹ Lâm, mẹ Lâm…
- Cảm ơn Diệp tiên sinh!
- Thật đúng là người tốt đâu!
Một xe lễ vật tràn đầy rất nhanh đã phân phát xong, trên mặt bọn trẻ tràn đầy dáng tươi cười ngây thơ chất phác.
Một xe lễ vật giá trị chừng năm ngàn đồng, nhưng lại đổi cho Diệp Dương Thành sáu ngàn công đức huyền điểm hồi báo!
Bản thân Diệp Dương Thành thông qua chuyện này đã có nhận thức càng sâu sắc về phương pháp hành thiện, tươi cười, mới là hồi báo tốt nhất!
Cửu Tiêu Thần Cách nằm ở trái tim, lúc này hai ống dẫn thật nhỏ tương liên với chủ mạch trái tim Diệp Dương Thành trong một khắc hiện tại mơ hồ biến lớn hơn một ít, màu sắc Cửu Tiêu Thần Cách tăng thêm vài phần màu đỏ so với ban đầu, đã có thể dùng mắt thường nhìn thấy được.
- Diệp tiên sinh, ngài vô tư trợ giúp chúng tôi, tôi…tôi thật sự không biết nên làm sao cảm ơn ngài.
Nhìn bọn trẻ lĩnh đi lễ vật, vẻ mặt Lâm Đông Mai tràn đầy cảm kích, đợi sau khi hắn phân phát xong, bà liền đi tới trước mặt hắn, tỏ vẻ cảm tạ.
- Ha ha, chỉ cần đem tiền quyên giúp của tôi dùng đúng chỗ, dùng đến trên người nhi đồng cần trợ giúp, đó là hồi báo lớn nhất với tôi.
Diệp Dương Thành chợt động, mượn cơ hội nói:
- Theo tôi được biết, khi tài chính cô nhi viện dư dả, chẳng những thu nhận cô nhi không nhà để về, còn triển khai hoạt động từ thiện trong xã hội, đi cứu trợ những nhi đồng thiếu niên cần trợ giúp, không biết bây giờ Lâm viện trưởng còn tính toán này nữa không?
Nghe được câu hỏi của hắn, Lâm Đông Mai cùng Lâm Mạn Ny đưa mắt nhìn nhau, trong mắt mang theo ý cười nồng đậm, Lâm Mạn Ny nói:
- Diệp tiên sinh còn chưa biết đi? Ngày hôm qua mẹ Lâm đã nói với tôi chuyện này đâu! Vốn đang lo lắng Diệp tiên sinh không đồng ý, dù sao số tiền này là ngài quyên giúp cô nhi viện, chúng tôi thật không tiện tự tiện làm chủ!
- Vậy sao.
Diệp Dương Thành nghe vậy cười nói:
- Tôi thay các vị làm chủ vậy, tiền tôi quyên giúp cô nhi viện, dưới tình huống khả năng cho phép, tận lực đi giúp những thiếu niên nhi đồng cần giúp đỡ trong huyện, nếu tài chính xuất hiện khẩn trương, có thể gọi điện cho tôi, có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp!
Bất kể là vì công đức huyền điểm hay là vì lương tri, cả đời này của Diệp Dương Thành nhất định làm một đại thiện nhân.
Cùng Lâm Đông Mai, Lâm Mạn Ny vào văn phòng viện trưởng, ngồi trên sô pha nói chuyện, thảo luận một ít chi tiết về hoạt động từ thiện, thời gian chậm rãi trôi qua, tới sáu giờ ba người vẫn không hay biết, tiếp tục thảo luận nghiên cứu.
Thẳng đến bảy giờ, di động của Diệp Dương Thành vang lên, lúc này làm ba người giật mình tỉnh lại.
- Nga, nha…hiểu được…