Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 22 : Miệng con thật ngọt
Ngày đăng: 14:50 18/04/20
Lục Hồng Quân cứ như vậy bị
muỗi đốt mà chết thật kỳ quặc, mà bởi vì khi Lục Hồng Quân lúc còn sống
đã hạ lệnh im lặng, hơn nữa chuyện a Trân bị đánh xảy ra trước mắt, kết
quả không có một người nào, không có một người nào biết chuyện dám đứng
ra báo cáo cho Lục Vĩnh Huy tin tức lúc trước Lục Hồng Quân từng bị đàn
gián tập kích.
Mà thần xui quỷ khiến, Lục Vĩnh Huy cũng không tiến hành điều tra cái
chết của Lục Hồng Quân, mang đi thi thể của Lục Hồng Quân rời khỏi bệnh
viện, trực tiếp lên xe Lincoln quay về huyện thành Ôn Nhạc huyện, có thể tưởng tượng tiếp theo sau là một cuộc lễ tang thật lớn lại dị thường xa xỉ cho Lục Hồng Quân.
Sau khi Lục Vĩnh Huy về huyện thành chưa đầy một giờ, người phụ trách
mới của sòng bạc trấn Bảo Kinh, con trai lớn nhất của Lục Hồng Quân là
Lục Bính Khang đã đến sòng bạc đảm nhiệm vị trí người phụ trách mới nơi
này.
Có đôi khi tốc độ luân phiên của quyền lợi luôn làm cho người ta líu
lưỡi như vậy, buổi sáng Lục Hồng Quân vừa mới chết, buổi chiều đã có
người tiếp nhận vị trí của hắn, mà người này chính là con lớn nhất của
hắn!
Người chết như trà lạnh, quan mới nhậm chức phải lấy uy, tình cha con
giữa Lục Bính Khang cùng Lục Hồng Quân nhạt như nước, chuyện đầu tiên
hắn làm sau khi đến sòng bạc chính là đem hai tiểu tình nhân của Lục
Hồng Quân, hai cô vợ bé của cha hắn mà hắn thèm nhỏ dãi đã lâu mang lên
giường…
Bên trong phòng khách sạn chỉ cách sòng bạc hơn trăm thước, Diệp Dương
Thành thu thập xong vật phẩm tùy thân, cầm thẻ phòng đi xuống lầu.
Lần này quá trình trả phòng vô cùng thuận lợi, không còn phát sinh cướp
bóc, cưỡng hiếp, dọa dẫm, vơ vét tài sản, buôn lậu thuốc phiện linh tinh gì đó, trả xong ba ngày tiền phòng hắn nhấc chân đi ra cửa khách sạn.
Đứng trên bậc thang cửa lớn khách sạn, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về
hướng sòng bạc, theo sau hắn thu hồi ánh mắt, ngăn lại một chiếc xe ba
bánh bước lên, nhìn người lái xe nói:
- Đi đường Khê Tân…
Tổng diện tích trấn Bảo Kinh đại khái từ 30km2 đến 35km2, thuộc về thị
trấn nhỏ, bởi vì là nơi xa xôi nên giao thông bất tiện, lại không có tài nguyên gì đáng giá khai phát, cho nên nhà xưởng rất ít, đại đa số người trong trấn đều đi ra ngoài buôn bán, còn ở lại trong trấn ngày thường
thoạt nhìn là người nhàn hạ vô sự, nhưng nói không chừng ở bên ngoài còn có hơn mười cửa tiệm hay cổ phần công ty, hàng năm ở nhà nhưng tới cuối năm sẽ trở thành “nhân sĩ thành công” được chia hoa hồng.
Cho nên tuy rằng sản nghiệp bản địa trấn Bảo Kinh không có bao nhiêu giá trị khai phát, nhưng không có nghĩa là người của trấn không có tiền,
ngược lại đại đa số người trong trấn chưa bao giờ thiếu tiền.
Đối với phản ứng chậm chạp của mẹ mình, Diệp Dương Thành đã sớm thói quen, hơi trầm mặc một lúc hắn gật đầu cười, nói:
- Bộ đồ kia không cẩn thận bị rách, con trai của mẹ cũng không thể để trần về nhà đi? Phải rồi, mẹ…
- Cái gì?
- Hỗn tiểu tử Cảnh Long đâu rồi?
- Ba!
Sau gáy bị Diệp Hải Trung vỗ một cái:
- Sao con gọi em trai mình như vậy đây? Hỗn tiểu tử cũng gọi được sao?
- Khụ khụ…nói sai…lần sau chú ý, lần sau nhất định chú ý…
Diệp Dương Thành quay đầu lại cười nói, phi thường chủ động thừa nhận sai lầm, sau đó nói tiếp:
- Hôm nay không phải thứ bảy sao?
- Vài ngày nữa cần thi tốt nghiệp trung học.
Diệp Hải Trung lấy ra gói thuốc lá, lấy ra một điếu châm lửa, trên vầng trán mang theo vẻ nôn nóng:
- Đang ở trong trường học ôn tập đâu.
- Nha…
Diệp Dương Thành nhìn thấy thần sắc của cha, nga một tiếng liền trấn an:
- Cảnh Long thật thông minh, thi đại học hẳn không có vấn đề gì.
- Không nhắc nó.
Diệp Hải Trung vẫn chưa trầm tĩnh lại, chẳng qua kéo đề tài lên người Diệp Dương Thành, nhìn hắn nói:
- Nói chuyện của con trước đi.
- Chuyện của con?
Vẻ mặt Diệp Dương Thành kỳ quái:
- Con làm sao vậy?