Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 23 : Chó nhà ai

Ngày đăng: 14:50 18/04/20


- Năm nay con đã hai mươi mốt rồi đi?



Diệp Hải Trung kéo một chiếc ghế gỗ ngồi xuống, trên gương mặt hơi ngăm

đen hiện lên vẻ phiền muộn, rít sâu một hơi thuốc lá chậm rãi thở ra,

ngẩng đầu nhìn con trai nói:



- Tháng sau cậu của con đi Quảng Châu mở tiệm, cha định cho con đi cùng, hùn vốn buôn bán.



- Ách…



Nghe được lời nói của cha, nụ cười trên mặt Diệp Dương Thành đọng lại,

cậu của hắn ở trong một nhóm thân thích xem như có cuộc sống dễ chịu hơn một chút, trong ba tiệm thời trang Giang Tô, Phúc Kiến chiếm được ba

bốn tầng cổ phần, hàng năm chia hoa hồng ngoài hai mươi vạn.



Cho nên hắn tiếp tục đầu tư là chuyện bình thường, vấn đề là ở câu nói

của cha mình, muốn hắn cùng theo cậu đi qua địa phương kia, chiếm một

phần cổ phần trong tiệm?



Đầu óc Diệp Dương Thành có chút trướng lên, nhỏ giọng nói:



- Cha, chúng ta…có nhiều tiền như vậy sao?



- Vấn đề tiền bạc không cần con quan tâm, con nói cho cha biết, có nguyện ý cùng đi hay không là được rồi.



Vẻ phiền muộn trên vầng trán Diệp Hải Trung càng thêm dày đặc…



- Cậu con nói nếu con nguyện ý cùng đi, mười vạn đồng nhập cổ cậu sẽ đệm trước cho con, chờ năm sau khi chia hoa hồng thì trả lại.



Ngô Ngọc Phượng đứng một bên giải thích một câu, lại bị Diệp Hải Trung

xem thường, hiển nhiên cha hắn cũng không muốn cho hắn biết chuyện này.



Dù sao mười vạn đồng đối với gia đình này vẫn có chút khá lớn, Diệp Hải

Trung không muốn làm cho con trai gia tăng thêm nhiều áp lực.



- Vậy chuyện Cảnh Long cần học đại học thì sao?



Diệp Dương Thành chần chờ, nói:



- Hiện tại cho dù là trường đại học bình thường, bốn năm học ít nhất sáu bảy vạn, lâu thì hơn mười vạn, vạn nhất nếu cửa hàng thua lỗ thì sao?

Chuyện học tập của Cảnh Long làm sao bây giờ?



- …


- Không có việc gì.



Cô gái cũng không trách móc, nhẹ nhàng lắc đầu tỏ vẻ không sao, lại trực tiếp đi tới ngồi xổm trước mặt chó ngao, đưa tay vỗ vỗ đầu nó, mà con

chó dưới ánh mắt nhìn soi mói của Diệp Dương Thành cũng không dám có dị

động, chỉ quỳ rạp trên mặt đất chịu đựng hành động vô lễ của cô gái,

trong miệng liên tục nức nở.



- Ha ha, cô cũng thích chó ngao Tây Tạng?



Nam nhân ục ịch nhìn thấy hành động của cô gái, cười dài nói:



- Mấy cô gái trẻ thích chó ngao cũng thật ít thấy đâu…



- Trước kia trong nhà tôi có nuôi một con.



Trên mặt cô gái hiện lên ý cười dịu dàng, thu tay về đứng dậy, mang theo một tia hồi ức:



- Nhưng về sau bị tôi tự tay bán đi.



- Vì sao?



Nghe được cô gái trả lời, nam nhân không khỏi sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ không đành lòng:



- Chẳng lẽ cô không biết chó ngao bị nuôi lớn nếu qua tay bán đi, sẽ không ăn uống tự sát sao?



- Có phải cảm thấy được tôi thật không nhân tính?



Cô gái nở nụ cười, lúm đồng tiền lại làm nụ cười của nàng mang theo vẻ cô tịch:



- Nhưng mà tôi cần tiền, có đôi khi là vì như vậy, vì tiền không cần quan tâm tất cả chuyện gì, không phải sao?



Cuối cùng liếc mắt nhìn con chó, cô gái hít sâu một hơi:



- Nó rất không tệ đâu, đối đãi với nó tốt một chút…



Trong ánh mắt kinh ngạc của nam nhân, cô gái xoay người đi xuống bậc

thang, xuyên qua đường cái rất nhanh biến mất trong tầm mắt của hắn.



Mà chó ngao bị Diệp Dương Thành dọa gục xuống, giờ khắc này bỗng nhiên nhảy dựng lên, hướng chỗ cô gái biến mất sủa vang:



- Gâu gâu…