Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 224 : Dũng mãnh không sợ chết
Ngày đăng: 14:54 18/04/20
- Chủ nhân, nếu như là một đối một thì Dung Dung sẽ thắng.
Triệu Dung Dung do dự giây lát, trả lời:
- Nhưng nếu đấu cùng lúc với hai người, Dung Dung không nắm chắc một phần nào.
- Ui!
Diệp Dương Thành thật sự hút ngụm khí lạnh.
Thực lực của Triệu Dung Dung xếp tốp ba trong mười linh phó của Diệp Dương Thành, dù có chênh lệch với hai nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ kia cũng không đến nỗi cách biệt quá lớn. Nếu Triệu Dung Dung không dám chắc đấu cùng lúc với hai nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ thì...
Vậy chẳng phải ba quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ này vượt qua dị nhân thượng đoạn S giai?
Nguy hiểm chưa từng có đột ngột xuất hiện, Diệp Dương Thành rối loạn tinh thần. Đang lúc Diệp Dương Thành lo lắng số lượng quái vật sẽ tăng nhiều, làm sao đối phó thì Cửu Tiêu thần cách vị trí trái tim hắn bỗng truyền ra chấn động kỳ lạ.
Vhấn động qua một giây, trong tầm mắt Diệp Dương Thành có một nữ nhân toàn thân bao phủ trong vải đen, lơ lửng giữa không trung, tay phải cầm dao căm lấp lánh ánh sáng xanh kỳ lạ, tay trái cầm quả cầu tỏa năm màu sắc.
Diệp Dương Thành không biết con dao găm đó có tác dụng gì, nhưng quả cầu năm màu trong tay trái của nữ nhân là Tiểu Điền Kê, thứ tổ chức Dị Sát chuyên môn dùng để đối phó dị nhân, dị nhân.
Nhìn đến đây tim Diệp Dương Thành rớt cái bịch, hắn đoán nữ nhân này có lẽ la hung thủ giết chết ba người Tiểu Bàn Tử, Tiểu Điền Kê.
Nhưng tại sao nàng muốn giết bọn họ? Trong đầu Diệp Dương Thành chợt lóe ánh sáng, nhưng chưa kịp nắm bắt đã biến mất, để lại sương khói mông lung cho hắn.
Rõ ràng nữ nhân toàn thân bao trùm trong vải đen không có ý định lôi kéo làm quen với Diệp Dương Thành.
Nữ nhân áo đen không cho Diệp Dương Thành có nhiều thời gian suy tư, nàng nhẹ giơ tay phải huơ dao găm. Ba luồng sáng xanh nhạt bay ra khỏi dao găm bắn vào trán a bnam nhân mặc áo thun đen ba lỗ. Cùng với ánh sáng xanh bắn vào, biểu tình ngơ ngác trên mặt ba nam nhân bỗng chốc sinh động, bọn họ nở nụ cười.
- Giết hắn.
Thanh âm rất nhẹ, nói dúng hơn là rất nhu mì, ị đến tận xương. Diệp Dương Thành suýt nhảy cẫng lên mắng hắc quả phụ!
Sự việc phát triển đến nước này Diệp Dương Thành đã hoàn toàn kết luận, nữ nhân áo đen đột nhiên xuất hiện chính là hung thủ đã giết ba người Tiểu Điền Kê, Tiểu Bàn Tử.
Khiến Diệp Dương Thành thấy nguy hiểm là trước khi nữ nhân xuất hiện, Cửu Tiêu thần cách trừ phát ra dao động kỳ lạ thì không có chút gợi ý.
Nghĩa là năng lực xóa sổ dị nhân của Diệp Dương Thành vẫn vô hiệu.
Trận ác chiến thứ nhất từ khi Diệp Dương Thành có được Cửu Tiêu thần cách tới giờ sắp ván màn. Đến nay Diệp Dương Thành không biết bốn người trước mắt rốt cuộc là cái gì.
Ba nam nhân cùng mặc áo thun ba lỗ màu đen cười ngoác mang tai, nghe lệnh nữ nhân, bọn họ bẻ khớp tay kêu rôm rốp. Khác hẳn với bộ dạng ngơ ngác lúc nãy, bây giờ bọn họ giống người nhiều hơn, càng như rối gỗ được thổi hồn.
Ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ sẽ không cho Diệp Dương Thành có nhiều thời gian suy nghĩ, cùng nhảy lên vào một tiếng để lại cái bóng. Có thể tưởng tượng tốc độ của ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ nhanh cỡ nào.
Quá nhanh, mau đến nỗi Diệp Dương Thành không có thời gian phản ứng. Ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ đã đến gần Diệp Dương Thành ba thước, hai đầu gối cong cùng nhảy lên giữa không trung, thanh thế siêu đẳng làm cho người ta sợ hãi.
Trong phút chốc Diệp Dương Thành không kịp phản ứng. Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử đã chuẩn bị sẵn sàng. Ngay khi ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ nhảy lên, Triệu Dung Dung bắn ra ba luồng sáng trắng trước, miệng lầm trầm đang thi triển cái gì.
Triệu Dung Dung khẽ quát:
- Cấm!
Ba luồng sáng trắng bay tới giữa không trung biến thành ba cái lưới to chụp xuống ba 85.
- Bùng nổ?
Diệp Dương Thành ngây người, bùng nổ? Lại chơi trò gì đây?
Diệp Dương Thành ngây người chưa đến ba giây, ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ đã hoàn thành giai odạn bùng nổ. Ánh sáng đỏ yếu bớt, ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ toàn thân đỏ rực, tóc dựng đứng. Bọn họ giống trong phim hoạt hình chơi trò biến thân.
Hơi thở cực kỳ nguy hiểm tràn ngập trong khu mộ.
Nhìn ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ đã hoàn toàn vào trạng thái bùng nổ, nữ nhân ẩn trong vải đen nằm sấp dưới đất bỗng chốc biến mất, lặng lẽ như khi nàng xuất hiện.
Diệp Dương Thành nhìn vị trí nữ nhân ẩn trong vải đen biến mất, chẳng hiểu sao hắn nổi lên một ý nghĩ: Nữ nhân ẩn trong vải đen sợ quá bỏ chạy.
Hiển nhiên người nữ nhân ẩn trong vải đen sợ hãi đến co giò chạy không phải Diệp Dương Thành. Bằng vào thủ đoạn đến vô ảnh đi vô tung của nàng, Diệp Dương Thành tuyệt đối không ngăn nữ nhân ẩn trong vải đen lại được, nàng sớm chạy không còn bóng dáng, cần gì ở đây đến tận lúc này?
Nếu không phải bị Diệp Dương Thành hù sợ thì...
Diệp Dương Thành đưa mắt nhìn ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ đang ngửa đầu gầm gừ, cơ thể đỏ hồng. Diệp Dương Thành bật cười, là cười khổ.
Ba rối gỗ hù sợ người điều khiển chạy trốn, từ đó biết được nếu không phải ba rối gỗ quá cường đại thì cũng là nguy hiểm.
Bùng nổ? Hai chữ này thường liên quan đến mất lý trí.
- Tổ cha nó, bùng nổ ròi có thể kiêu căng đến đâu?
Trong lòng Diệp Dương Thành rất lo âu với hành động nữ nhân ẩn trong vải đen bỏ chạy. Diệp Dương Thành nhìn ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ quái dị, hắn tức điên, nghiến răng trừng ba quái vật. Diệp Dương Thành chuyển dời tức giận từ nữ nhân ẩn trong vải đen sang bọn họ.
Diệp Dương Thành giơ tay phỉ chỉ hướng ba quái vật đã chú ý đến mình, biểu tình nghiêm túc nói:
- Mọi người cùng lên, đánh hội đồng!
Đám người Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử, Hình Tuấn Phi, Đường Thái Nguyên, Tống Lâm Lập, Trương Ngọc Thiến đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Có thể nói là mỗi người một vẻ tung tuyệt chiêu, công kích nhiều màu lấp lánh đổ ập xuống ba quái vật người đỏ rực. Trong phút chốc nghĩa trang công cộng ngày thường vắng bóng người vang tiếng nổ rung trời cả ngọn núi.
Diệp Dương Thành cũng nhận ra có điều không ổn, thanh thế này cứ tiếp tục nếu không ai nghe thấy mới lạ.
Nhưng ba quái vật người đỏ rực đã hoàn toàn mất lý trí. Phe Diệp Dương Thành có nhiều người công kích từng tấc da nhưng bọn chúng không biết đau đớn là cái gì, chịu đựng công kích dày đặc từng bước đến gần Diệp Dương Thành.
Quái vật người đỏ rực hung hãn không sợ chết lại tàn bạo vô tình thế này nếu không giải quyết chúng nó ngay tại chỗ, để chúng xâm nhập vào khu dân cư đông người thì...
Diệp Dương Thành rất khó tưởng tượng sẽ xảy ra bao nhiêu vụ thảm án.
Diệp Dương Thành nhìn ba quái vật người đỏ rực dần đến gần mình, chỉ còn cách năm thước.
- Mặc kệ thế nào, không thể để chúng nó rời khỏi đây!
Diệp Dương Thành cắn răng ra quyết định khó khăn:
- Dù liều mối nguy hiểm bị dân chúng bình thường trông thấy cũng quyết giữ vững trận địa, không thể lùi nửa bước!