Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 27 : Chúng ta hẳn cần nói chuyện

Ngày đăng: 14:51 18/04/20


- Mình hi sinh sao?



Trần Thiếu Thanh chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt có chút ngây dại nhìn lên

trần nhà, trong miệng lẩm bẩm mơ hồ, biểu hiện di chứng đại não chấn

động!



- Nè, cậu không phải thật sự bị người ta đánh thành ngu xuẩn đi?



Nhìn thấy phản ứng của Trần Thiếu Thanh, trên trán Diệp Dương Thành tối

đen, tạm thời ném Triệu Dật Phong sang một bên, oạch một tiếng đứng dậy

đi tới bên cạnh sờ soạng trên người Trần Thiếu Thanh.



Tay phải đặt lên ngực Trần Thiếu Thanh, chậm rãi đi xuống, xuống xuống nha…đến gần rồi…càng đến gần rồi…sắp bắt được…



- Kháo! Đem móng vuốt của cậu cách chỗ đó của tôi xa một chút!



Trần Thiếu Thanh đột nhiên rống to một tiếng, không làm Diệp Dương Thành giật mình ngược lại làm Triệu Dật Phong hoảng sợ.



Vẻ mặt cười khổ nhìn Diệp Dương Thành, trên trán Trần Thiếu Thanh chất đầy vẻ sầu bi:



- Làm sao cậu biết tôi đang giả vờ?



- Nghe được.



Diệp Dương Thành cười hắc hắc.



- Làm sao mà nghe được?



Trần Thiếu Thanh không hiểu mình lộ ra sơ hở chỗ nào, biểu diễn của hắn hẳn là không chỗ nào chê được mới đúng!



- Thanh âm rên rỉ đầu tiên của cậu…



Diệp Dương Thành hắng giọng, đem thanh âm rên rỉ của Trần Thiếu Thanh lặp lại vô cùng khoa trương:



- Nha…



- Kháo, tôi có hạ lưu như vậy sao?



Lông tơ trên người Trần Thiếu Thanh dựng ngược, cười mắng:



- Tôi thấy cậu học theo tôi là giả, mượn cơ hội phát tiết mới là thật!



- Hắc, thanh giả tự thanh trọc giả tự trọc, ánh mắt quần chúng là sáng ngời, vô nghĩa phản kháng chỉ là phí công…




- Trừ phi phá được đại trọng án, lập nhiều công lớn, như vậy sẽ được phá lệ tuyển chọn, đương nhiên nếu hết thảy ngoài ý muốn cũng không phát

sinh, chỉ cần tôi làm tại sở được thêm vài năm, bên trên có người giúp

tôi hoạt động một chút muốn chuyển chính thức vẫn thật nhẹ nhàng.



- Ân, đã biết.



Diệp Dương Thành như có suy nghĩ gì gật gật đầu, nói tiếp:



- Cậu ngủ đi, nghỉ ngơi thật tốt.



- Ân.



Lúc này đầu óc Trần Thiếu Thanh vẫn còn có chút hôn mê, nghe được lời của hắn liền gật gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại.



Diệp Dương Thành ngồi giữa giường bệnh của Trần Thiếu Thanh cùng Triệu

Dật Phong, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào vách tường ngơ ngác xuất

thần, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.



Một buổi tối trôi qua thật nhanh, đã một đêm không ngủ nên tinh thần của Diệp Dương Thành không tốt lắm, nhìn thoáng qua Trần Thiếu Thanh vẫn

còn ngủ say, lắc lắc đầu đứng dậy đi và nhà vệ sinh rửa mặt, nhờ nước

lạnh kích thích thanh tỉnh không ít.



Từ nhà vệ sinh đi ra, Trần Thiếu Thanh vẫn còn ngủ, không biết Triệu Dật Phong đã thức từ khi nào ngồi dậy trên giường, nhìn chằm chằm Diệp

Dương Thành hồi lâu, bỗng nhiên nói:



- Anh muốn động thủ với Lục Đức Tường?



- …



Câu hỏi thình lình làm Diệp Dương Thành sững sờ, cũng may đã trải qua

kinh nghiệm xã hội vài năm làm hắn lão đạo không ít, chỉ cười cười nói:



- Tôi chỉ là một dân chúng bình thường, làm sao đấu qua được người làm

quan ah, có phải cậu xem quá nhiều tiểu thuyết rồi hay không? Hay là

tăng thêm bệnh tình?



- Vậy vì sao anh hỏi vấn đề chuyển chính thức của hắn?



Triệu Dật Phong cũng không vì lời ngụy biện của hắn mà bỏ qua, gượng dậy nhìn hắn nhận chân nói:



- Tôi cảm thấy được chúng ta hẳn có thể ngồi xuống nói chuyện…