Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 28 : Thái tử đảng – đại nha nội

Ngày đăng: 14:51 18/04/20


- Ngồi xuống từ từ nói chuyện?



Diệp Dương Thành thoáng sững sờ, cười nói:



- Một nhi đồng như cậu muốn nói chuyện gì với tôi? Tranh thủ dưỡng bệnh

cho tốt, vài ngày nữa phải thi tốt nghiệp trung học rồi, đừng vì tổn

thương trên người mà chậm trễ cả đời của cậu!



Hoàn toàn là giọng điệu trưởng bối dạy dỗ tiểu bối, nhưng không hề làm

cho Triệu Dật Phong lui bước, mà hắn vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Diệp

Dương Thành, nói:



- Lục Đức Tường là người của Lục gia huyện Ôn Nhạc, nếu anh thật sự sẽ xuống tay với hắn…



- Này, làm sao cậu nghĩ rằng tôi sẽ xuống tay với Lục Đức Tường đây?



Lúc này trong lòng Diệp Dương Thành cũng có chút bồn chồn, đánh giá

Triệu Dật Phong từ trên xuống dưới, một chàng trai rất trắng trẻo nha!



- Trực giác, thiên phú.



Triệu Dật Phong phi thường trang bức nhấc lên khóe môi, hừ nhẹ nói:



- Có một số việc anh không tiếp xúc cũng không có nghĩa nó không tồn

tại…tóm lại, tôi nắm chắc 80% anh sẽ xuống tay với Lục Đức Tường!



Nói thật ra trong lòng Diệp Dương Thành hiện tại có chút run lên, bởi vì trực giác của Triệu Dật Phong rất đúng, tối hôm qua hắn suy nghĩ cả đêm làm sao hạ thủ với Lục Đức Tường, sau đó nghĩ biện pháp giúp Trần Thiếu Thanh nhanh chóng chuyển chính thức, nhưng vấn đề này Triệu Dật Phong

làm sao mà biết được?



Chẳng lẽ là thuật đọc tâm trong truyền thuyết? Diệp Dương Thành có chút

chần chờ bất định, nhưng nhìn bộ dáng chắc chắn của Triệu Dật Phong, hồi tưởng tình hình hắn bị sòng bạc hành hung khuya hôm trước, cắn chặt

răng hỏi:



- Cậu có cừu oán với Lục gia?



- Không thù.



Triệu Dật Phong lắc đầu, lại nhanh chóng nói tiếp:



- Nhưng tôi xem bọn hắn không vừa mắt, nếu anh sẽ động thủ với Lục Đức

Tường, dù cuối cùng bại lộ tôi cũng bảo đảm anh không việc gì!



- Khẩu khí thật lớn!



Diệp Dương Thành còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Trần Thiếu Thanh vừa tỉnh ngủ đã xen lời hừ một tiếng:



- Cậu chỉ là một nhi đồng còn chưa đủ lông đủ cánh, ở trong này đắc ý cái gì đây?



- Hừ, ai cần tin hay không, không tin thì thôi.



Triệu Dật Phong bĩu môi hừ lạnh một tiếng, nhìn Diệp Dương Thành nói:



- Thân thủ Lục Đức Tường khá lắm, theo thể trạng nhỏ như anh tuyệt đối

không phải là đối thủ của hắn, cho dù anh muốn đánh lén tôi cũng dám

đoán chắc anh sẽ không thành công, nếu anh nguyện ý tin lời của tôi, tôi có thể giới thiệu một người cho anh, các anh cùng nhau động thủ xác

suất thành công sẽ đề cao thật lớn!


Triệu Dật Phong thoáng ngẩn ra, lại nổi giận:



- Vậy thì lấy thi thể ra, thiếu gia muốn tiên thi! Còn có tên gì gì đó,

Lục Đức Tường? Tên mẹ kế dưỡng kia cũng dám đánh tôi một quyền, không

thể buông tha cho hắn! Trong vòng ba ngày tôi muốn làm cho Lục gia xóa

tên trong huyện Ôn Nhạc!



- Khụ khụ…



Hai nam nhân ho sặc sụa một trận…



Triệu Dật Phong đi theo hai nam nhân rời đi, Diệp Dương Thành có chút

ngây người nhìn chằm chằm giường bệnh trống rỗng, quay đầu lại nhìn Trần Thiếu Thanh…



- Trời ạ, còn là một đại nha nội nha!



Than thở một tiếng, Diệp Dương Thành lại tiếc hận thở dài:



- Đáng tiếc đầu óc tựa hồ không bình thường, nói chuyện lộn xộn…



- Vì sao không có ở nhà đây?



Sau khi rời khỏi bệnh viện, Triệu Dật Phong chưa lập tức rời khỏi trấn

Bảo Kinh, mà đến một ngôi nhà hai tầng, đứng ở cửa nhìn xung quanh hồi

lâu, vẻ mặt kỳ quái lẩm bẩm:



- Tối hôm qua cũng không ở bệnh viện…



- Dát chi…



Đúng lúc này nhà bên cạnh chợt mở cửa, một người phụ nữ hơn năm mươi cầm theo thùng rác đi ra, Triệu Dật Phong lập tức nghênh đón vội hỏi:



- Chào bà, chị của cháu còn chưa về sao?



- Dung Dung hả?



Người đàn bà thoáng ngây ra, nghĩ nghĩ, lắc đầu nói:



- Không thấy nàng về nha, tối hôm qua trong nhà không sáng đèn.



- Nha…



Triệu Dật Phong vô cùng thất vọng, nhẹ nhàng nga một tiếng quay người

rời đi, sau khi lên xe lấy di động gọi cho Triệu Dung Dung, nhưng điện

thoại vẫn tắt máy…



- Chị à, chị đi đâu đây?



Nhìn con đường bên ngoài, thần sắc Triệu Dật Phong có chút vắng vẻ.



Ba tháng trước hắn đến Bảo Kinh, mời nàng phụ trách quản lý cuộc sống

sinh hoạt thường ngày của hắn, qua một thời gian, Triệu Dung Dung thiện

lương ôn nhu được hắn nhận thức làm chị kết nghĩa, không nghĩ tới bây

giờ hắn rời khỏi trấn Bảo Kinh nàng lại không thấy bóng người…