Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 29 : Thật thiếu giáo huấn

Ngày đăng: 14:51 18/04/20


- Hẳn là cháu trai đi…



Trên mặt Diệp Dương Thành lộ ra vẻ do dự.



- Tôi cảm thấy có khả năng là con trai.



Trần Thiếu Thanh bĩu môi, nói:



- Thời đại này làm quan cũng không có mấy người tốt, ở bên ngoài bao nuôi vài vợ bé sinh mấy con riêng cũng là chuyện bình thường, không nghe hắn nói cái gì lưu đày sao? Không chừng là vợ cả trong nhà phát hỏa, bị bất đắc dĩ mới đem hắn đưa tới chỗ chúng ta tránh đầu sóng ngọn gió đâu!



- Không cần quản là cháu trai hay con trai, không quan hệ gì với chúng ta.



Diệp Dương Thành rối rắm một lát, liền thoải mái nở nụ cười, nói:



- Người ta là nha nội, tiền đồ ngày sau cũng có người trong nhà trải sẵn đường, đời này phỏng chừng không quan hệ gì với chúng ta, đi đoán hắn là ai, hai ta chẳng phải rỗi rảnh đản đau đi?



- Hắc hắc…



Trần Thiếu Thanh cười thật đáng khinh, nheo mắt nhìn Diệp Dương Thành nói:



- Tiểu tử đó thoạt nhìn cũng không đứng đắn, không chừng có sở thích đặc thù đâu, tôi nhìn bộ dạng cậu mi thanh mục tú…nếu có thể cấu kết với hắn, thời gian sau này của cậu…



- Kháo, phía sau của cậu ngứa phải không? Có muốn tôi gãi một chút hay không?



Diệp Dương Thành chán nản, hai tay tạo thành chữ thập dựng lên hai ngón trỏ, ánh mắt du động trên người Trần Thiếu Thanh…



- Chính là chỗ này đó.



Ngay khi hai người còn đang đùa giỡn, bên ngoài hành lang mơ hồ truyền vào tiếng bước chân, ngay sau đó là thanh âm một nữ nhân.



- Chi…



Thanh âm nữ nhân vừa hạ xuống, cửa phòng bị đẩy ra, xuất hiện trong tầm mắt hai người là một nữ nhân mặc đồng phục y tá, đã hơn ba mươi tuổi nhưng dưỡng thật tốt, đoán chừng là y tá trưởng trong bệnh viện.



Nhưng khi Diệp Dương Thành nhìn thấy người đứng sau lưng nữ y tá thì đồng tử chợt co rút lại, hắn làm sao lại tới…



- Phế vật!




- Cậu nói cái gì?



- Ha ha, tôi nói cậu nên nằm nghỉ ngơi trước đi.



Diệp Dương Thành cười cười, nói:



- Tôi về nhà ngủ một chút, đêm nay có thể có chút việc không đến được, sáng sớm mai trở lại thăm cậu.



- Được.



Trần Thiếu Thanh khẽ gật đầu, suy nghĩ hỗn loạn đầy đầu óc, yên tĩnh nhắm mắt lại.



Từ trong bệnh viện đi ra, vết thương đã hoàn toàn khôi phục, trong ánh mắt kinh ngạc của tài xế taxi, hắn nhìn nhìn vào kính chiếu hậu đánh giá một phen, Diệp Dương Thành lầm bầm nói:



- Đồ vật này, thật vạn năng ah…



Lần trước bị ma chướng, hao tổn mười giờ công đức huyền điểm, lần này trị liệu thương thế, hao tổn năm giờ công đức huyền điểm…Diệp Dương Thành không đoán được Cửu Tiêu Thần Cách dựa vào tiêu chuẩn nào khấu trừ công đức huyền điểm, nhưng hiện tại hắn có thể xác định một việc, từ nay về sau phỏng chừng hắn muốn sinh bệnh cũng khó khăn…



Đến bây giờ tổng cộng còn thừa lại 83 công đức huyền điểm…



Trên đường về nhà, Diệp Dương Thành suy nghĩ không ngừng, tên Lục Đức Tường quả thật thiếu giáo huấn, cha của mày là Phì Long thì giỏi lắm sao? Cha của mày là Lục Vĩnh Huy thì lỗ mũi hướng lên trời sao?



Kháo, vô duyên cớ ra tay đánh người, trọng yếu nhất, không thể khoan dung nhất là còn đánh chính mình!



Ở trong khu vực quản hạt của hắn đánh hắn?



Nói dễ nghe là cử chỉ nghịch thiên, nói khó nghe chính là con mẹ nó muốn chết!



- Đêm nay lão tử sẽ cho mày biết, cái gì gọi là ông trời trừng phạt!



Trong lòng nảy sinh ác độc, nỉ non nói một câu, ngay sau đó nở nụ cười, ngăn một chiếc xe ba bánh:



- Đi đường Khê Tân…



Cùng lúc đó, Lục Đức Tường đã quay về đồn công an, đột nhiên rùng mình, một cỗ khí lạnh băng sương dựng đứng tận đáy lòng…