Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 283 : Có phần cho ngươi chỉ tay chỉ chân sao?
Ngày đăng: 14:55 18/04/20
Diệp Dương Thành xoay người muốn lấy thêm một cây sắt khác, Trung Thôn Do Mỹ ú ớ hét to. Diệp Dương Thành nghiêng đầu nhìn đôi mắt Trung Thôn Do Mỹ ngấn lệ, hắn vô cùng thất vọng thở dài.
Diệp Dương Thành nói:
- Đừng như vậy, ta chưa chơi đã.
Trung Thôn Do Mỹ bật khóc:
- Hu hu...
Nữ điệp viên Nhật chỉ vì nghi ngờ bị người ta biết thân phận của mình mà giết người, trong tám năm qua nàng giết mười mấy người nhưng bị Diệp Dương Thành tra tấn đên khóc lóc.
Phải thừa nhận một điều là Trung Thôn Do Mỹ cực kỳ cứng cỏi, người bình thường đừng nói kiên trì lâu như vậy, sợ rằng vài giây đồng hồ đã kêu cha gọi mẹ.
Chuyện xảy ra tiếp theo làm Trung Thôn Do Mỹ cực kỳ hãi hùng. Diệp Dương Thành giơ tay lên, Trung Thôn Do Mỹ phát hiện tất cả vết thương trên người biến mất, đầu lưỡi cắn đứt cũng mọc ra như thường.
Trời, đây là loại thủ đoạn gì? Trung Thôn Do Mỹ thầm mừng, nàng mừng đã nhanh chóng lựa chọn phản bội tín ngưỡng của mình. Nếu không rơi vào tay nam nhân như ác ma này, Trung Thôn Do Mỹ rất khó tưởng tượng sẽ chịu bao nhiêu đày đọa không phải con người.
Xích sắt còng tay chân Trung Thôn Do Mỹ tự động mở ra, nàng ngồi bệch dưới đất, hoảng hốt thở dồn dập. Trung Thôn Do Mỹ nhìn xích sắt nằm dưới đất, nàng rất muốn cầm lên đại chiến ba trăm hiệp với nam nhân mặt mũi xấu xí này, nhưng nghĩ đến chuyện vừa gặp...
Tất cả can đảm biến mất hết, bây giờ Trung Thôn Do Mỹ chỉ muốn chết, được chết ngay lập tức.
Nghĩ dến đây Trung Thôn Do Mỹ ngước nhìn Diệp Dương Thành, hỏi:
- Ngươi muốn biết cái gì?
Diệp Dương Thành khoanh hai tay trước ngực:
- Lần này hành động tập kích khủng bố Khánh Châu thị, là ai sai khiến các ngươi làm?
Diệp Dương Thành nheo mắt nhìn Trung Thôn Do Mỹ ngồi bệch dưới đất, hỏi:
- Là chính phủ Nhật Bản hay chỉ riêng quan viên Nhật?
- Ta không biết.
Trung Thôn Do Mỹ không chút suy nghĩ lắc đầu ngay, nói:
Diệp Dương Thành lại ném quả bom thứ ba.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng rú của Thạch Xuyên Triêu Cương trở nên khàn khàn:
- A!
- Bà nội ngươi, chẳng phải muốn dùng bom nổ chính phủ sao?
Quả bom thứ bốn từ trên trời rớt xuống.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cẳng chân Thạch Xuyên Triêu Cương không kịp né, bị nổ da tróc thịt bong, máu tươi văng khắp nơi.
- Bà nội nó, bản lĩnh của ngươi chạy đi đâu rồi?
Diệp Dương Thành càng chửi càng tức giận, ném cùng lúc ba kíp mìn. Tiếng nổ ầm ầm xen lẫn tiếng gào rú của Thạch Xuyên Triêu Cương tạo thành bài nhạc giao hưởng kỳ dị.
- Bà nội nó, lá gan nổ chính phủ đã đi đâu?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
- A...
Tiếng hét nhỏ dần, vòng bom nổ này qua đi, tay phải của Thạch Xuyên Triêu Cương nát vụn.
Diệp Dương Thành không định tha cho Thạch Xuyên Triêu Cương dễ dàng, vì theo lời Trung Thôn Do Mỹ khai tên khốn này chẳng những là điệp viên còn kiêm chức sát thủ. Nhiều năm qua không biết Thạch Xuyên Triêu Cương đã giết bao nhiêu người Trung Quốc.
Diệp Dương Thành không cần biết người Trung Quốc bị giết là người tốt hay xấu, hắn chỉ biết rằng dù có là kẻ xấu cũng để tự người Trung Quốc giết, làm gì đến lượt người ngoài tác oai tác quái trong địa bàn sân nhà?
- Bà nội nó, ngươi là cái thứ gì? Trong mảnh đất Trung Quốc này có chỗ cho ngươi chỉ tay chỉ chân sao?
Diệp Dương Thành hùng hổ đứng dậy, ném tất cả mìn trong tay.