Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 319 : Chó chết sẽ không cắn người
Ngày đăng: 14:56 18/04/20
Diệp Dương Thành nhướng mày:
- A?
Diệp Dương Thành nhớ đến mấy con quái vật bị hắn xử trong Bảo Kinh Trấn, đôi mắt nóng cháy nhìn cô hồn dị biến bên trái.
- Tại sao mấy tên trước bị ta giải quyết không có hạt châu này?
- Thần tôn có điều không biết.
Cô hồn dị biến bên phải chú ý đến ánh mắt sắc bén của Diệp Dương Thành, run lẩy bẩy trả lời:
- Cần phải kích hoạt thánh khí mới có thể thuận lợi khống chế thân xác bị bám vào. Trước khi kích hoạt thánh khí hoặc không dặt thánh khí vào thì những thân thể đó chỉ là xác sống, không có ý thức. Bọn họ là chiến sĩ được thánh phụ dùng bí pháp luyện chế.
Diệp Dương Thành rất ghét hai cô hồn dị biến khốn kiếp hở chút là nhắc chữ thánh, nhưng trước khi tìm hiểu rõ ngọn nguồn hắn đành cố nhẫn nhịn.
Diệp Dương Thành hỏi:
- Vậy hai ngươi làm sao kích hoạt nó?
- Kích hoạt tức là thức tỉnh, có hai điều kiện cần thiết.
Cô hồn dị biến bên trái thành thật trả lời:
- Thứ nhất, phải cảm nhận hơi thở sau khi đồng loại chết, buộc chiến sĩ vào trạng thái nóng nảy. Chúng ta ở trong thánh khí sáng tạo điều kiện cướp thể xác.
- Thứ hai, cần dùng nhiều máu thịt mới mẻ, ăn sống nuốt tươi một hồn phách. Sử dụng máu thịt tươi mới, lực lượng hồn phách phá tan bình chướng giữa thánh khí và thể xác mới thuận lợi hoàn thành thức tỉnh. Hơi thở đồng loại đã chết phải là người ngoài làm.
Diệp Dương Thành kinh ngạc hỏi:
- Tại sao?
- Bởi vì chiến sĩ bị thánh phụ luyện chế rất trung thành. Nếu thánh phụ ra lệnh oanh giết thì bọn họ sẽ nhắm mắt chờ chết, không sinh ra oán khí khiến đồng loại khác rơi vao trạng thái nóng nảy.
- Sau khi chiến sĩ chết, đồng loại sẽ có cảm ứng nhất định. Dù cách xa ngàn dặm, chiến sĩ có thể lần theo cảm ứng tìm ra hiện trường đồng loại chết để hoàn thành thức tỉnh. Vùng đất tử vong đó bị chúng ta gọi là vùng đất thức tỉnh.
- Hạt châu này có bao nhiêu cái?
- Hai cái.
Cô hồn dị biến bên trái đau lòng trả lời:
- Thánh phụ hao phí mấy chục năm tế luyện mới hoàn thành hai cái này.
- Thu chúng nó.
Vù vù vù vù vù!
Vù vù vù vù vù!
Cửu Tiêu thần cách bắn ra hai luồng sáng bạc, ánh sáng chợt lóe, hai cô hồn dị biến bị thu vào trong.
- A?
Mắt Diệp Dương Thành sáng rực là lạ nhìn Cửu Tiêu thần cách.
Mới rồi Diệp Dương Thành loáng thoáng thấy một cái hố đen, xuyên qua hố đen hắn thấy ánh sáng trắng rực rỡ.
- Có khi nào... Có thể nào... Được hay không... Có lẽ... Ta nên thử xem...
Nghĩ đến đây mắt Diệp Dương Thành sáng rực.
Diệp Dương Thành chỉ vào chén trà dặt trên tủ đầu giường, giơ Cửu Tiêu thần cách lên, khẽ quát:
- Thu nó!
Tiếc rằng Cửu Tiêu thần cách trơ trơ ra đó, chén trà yên ổn đặt trên đầu giường.
Diệp Dương Thành lấy làm lạ nhìn vị trí đốm đen nhỏ lúc trước xuất hiện trên đầu Cửu Tiêu thần cách, hắn do dự sờ pahnà đầu Cửu Tiêu thần cách. Cảm xúc lạnh lẽo, đừng nói đốm đen nhỏ gì đó, thậm chí không có lỗ hổng nhỏ như hạt mè.
Diệp Dương Thành cầm Cửu Tiêu thần cách, chìm trong suy tư:
- Chẳng lẽ ta đoán sai? Hay nó chỉ thu được linh thể?
Nếu Cửu Tiêu thần cách có công năng chứa vật thể sẽ là trợ giúp cực lớn cho Diệp Dương Thành, ít nhất khi lõa thể hắn có thể lấy quần áo ra mặc, chứ không phải trần truồng lẻn vào nhà người ta trộm đồ không hợp kích cỡ.
Diệp Dương Thành sờ cằm nhìn Cửu Tiêu thần cách, hắn cảm thấy khẩu lệnh của mình có vấn đề.
Diệp Dương Thành chỉ vào tách trà, gào to:
- Thu cho ta!
-...
Tách trà như đang trào phúng Diệp Dương Thành ngu ngốc, nó vẫn ở yên đó, đừng nói là bị thu, nó thậm chí không nhúc nhích.