Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 320 : Phòng thủ tốt nhất là tấn công

Ngày đăng: 14:56 18/04/20


Diệp Dương Thành như đang nóng trong người rồi bị bồn nước đá tạt, xèo một tiếng tâm tình kích động bình tĩnh lại.



Diệp Dương Thành cười tự giễu:



- Tưởng tượng hão huyền...



Tay Diệp Dương Thành lướt qua vỏ ngoài Cửu Tiêu thần cách, khẽ thở dài:



- Cửu Tiêu ơi Cửu Tiêu, ngươi chỉ có thể cầm tù linh thể sao?



Diệp Dương Thành đang lẩm bẩm bỗng nhiên trong đầu hiện lên gợi ý của Cửu Tiêu thần cách.



- Thần cách thất giai, người nắm giữ Cửu Tiêu thần cách có năng lực chủ động kích hoạt thần quyền ẩn, điều kiện phù hợp tiêu chuẩn, xin hỏi có kích hoạt thần quyền ẩn không?



Mắt Diệp Dương Thành sáng lên:



- Thần quyền ẩn?



Diệp Dương Thành bản năng hỏi:



- Là thần quyền mặt nào?



Cửu Tiêu thần cách không nể mặt trả lời:



- Không biết thần quyền ẩn có gì, không thể trả lời.



Bộ dạng công chính nghiêm minh như thể quên Cửu Tiêu thần cách là khách trọ ký túc trong cơ thể Diệp Dương Thành.



- Không biết...



Diệp Dương Thành nhớ kích hoạt thần quyền ẩn phải tiêu hao thần nguyên, một điểm thần nguyên tương đương năm trăm điểm linh lực. Tiêu hao thần nguyên vì thần quyền, có đáng giá không?



Diệp Dương Thành ngồi bên mép giường, do dự nửa phút sau tròng mắt xoay tròn, cắn răng quyết tâm hỏi:



- Theo số lượng thần nguyên hiện nay của ta có thể kích hoạt bao nhiêu thần quyền ẩn?



Cửu Tiêu thần cách không ngốc, Diệp Dương Thành hỏi dò bị nó không nương tình bác bỏ:



- Vấn đề vượt qua phạm vi quyền hạn, không thể trả lời.



Diệp Dương Thành nhìn Cửu Tiêu thần cách cứng mềm không ăn, hắn thở dài thườn thượt gật đầu, nói:



- Kích hoạt đi.



Thêm một thần quyền là có một phần thực lực. Dựa theo kinh nghiệm trước kia, mặc kệ là thăng cấp có thần quyền mới hay kích hoạt thần quyền ẩn đa số đều cực kỳ hữu dụng. Nhưng bây giờ trong đầu Diệp Dương Thành toàn là Cửu Tiêu thần cách có năng lực trữ vật, hoặc bản thân nó vốn có chẳng qua chưa bị kích hoạt.



Ánh mắt Diệp Dương Thành nóng bỏng nhìn Cửu Tiêu thần cách, ôm ảo tưởng.



- Kích hoạt thần quyền ẩn tàn khuyết vượt cấp hạn chế: Nhiếp thủ, tiêu hao mười điểm thần nguyên. Tác dụng thần quyền là tiêu hao công đức huyền điểm, linh lực với số lượng nhất định có thể lựa chọn nhiếp thủ một loại ngôn ngữ của mục tiêu.



- Người nắm giữ Cửu Tiêu thần cách có cơ hội thi triển nhiếp thủ hai lần. Sau khi sử dụng hai lần thì thần quyền sẽ ẩn giấu. Khi người nắm giữ Cửu Tiêu thần cách thăng cấp thần cách đến đẳng cấp nhất định sẽ mãi mãi có được thần quyền hoàn chỉnh àny.



Diệp Dương Thành nhìn rõ ràng giới thiệu về thần quyền ẩn này, hắn cười toe toét:



- Năm ngàn điểm linh lực đổi lại một bàn tay vàng!



Tiêu hao mười điểm thần nguyên hoàn toàn đáng giá. Nhiếp thủ một loại ngôn ngữ của mục tiêu, hai cơ hội.



- Tiếng Nhật và tiếng Anh chết tiệt.
Diệp Dương Thành cắt đứt liên lạc với Phó Diệc Chi.



- Lại phải ra ngoài sao?



Đi cùng Diệp Dương Thành vào đại sảnh tiêu thụ thanh toán xong số tiền còn lại, mua xuống ngôi nhà đối diện, từ trong đại sảnh đi ra Lâm Mạn Ny nghe được lời của Diệp Dương Thành, có chút kinh ngạc lại có chút thất vọng hỏi:



- Cần đi bao lâu?



- Lần này bên nguyên liệu thương xảy ra vấn đề.



Diệp Dương Thành nói dối:



- Anh phải đi Sơn Đông, thời gian cụ thể còn chưa có biện pháp xác định, nhưng có lẽ phải hơn một tuần, hôm nay ăn xong cơm chiều anh đưa em về huyện thành, ngày hôm qua Lâm viện trưởng đã gọi cho anh, chạy hai bên có chút không chịu nổi.



- Mẹ Lâm mệt mỏi?



Lúc này Lâm Mạn Ny mới giật mình khẩn trương, gật gật đầu:



- Tự anh đi ra ngoài phải cẩn thận một chút, bên Sơn Đông lạnh hơn ở Khánh Châu, lúc ra cửa phải mặc thêm áo, đừng để mình bị cảm!



- Ha ha, yên tâm đi, người bao nhiêu tuổi rồi, anh có thể tự chiếu cố mình.



Diệp Dương Thành đưa tay vuốt nhẹ chóp mũi Lâm Mạn Ny, cười a a nói:



- Nhưng em cũng đừng luôn quan tâm anh, chuyện bên quỹ hội còn cần em bận tâm đâu, chú ý nghỉ ngơi, đừng mệt chính mình.



- Dạ.



Lâm Mạn Ny gật mạnh đầu, theo bản năng đưa tay kéo cánh tay Diệp Dương Thành, hưởng thụ mấy giờ ấm áp trước khi chia lìa…



Đối với chuyện Diệp Dương Thành sắp đi công việc, cha mẹ hắn cũng thông suốt, hoặc là nói đã thành thói quen, lúc ở trên bàn ăn nghe nói con mình cần rời đi, cha hắn chỉ nói một câu:



- Còn hơn tháng nữa đã đến Tết, lúc đó cho dù con bận bao nhiêu cũng phải quay về nhà ăn Tết cho cha!



Nghe yêu cầu của cha, Diệp Dương Thành liên tục gật đầu đáp ứng, suốt nửa giờ dùng cơm chỉ nói chuyện trong nhà, không ăn bao nhiêu thức ăn nhưng uống canh không ít, bởi vì nói chuyện thật quá nhiều!



- Trên đường cẩn thận một chút…



Mẹ hắn nhìn theo con trai ngồi lên xe, dặn dò:



- Đừng lái xe nhanh quá.



- Dạ biết, mẹ!



Diệp Dương Thành nhìn ra ngoài xe, cười hì hì đáp, nói:



- Mẹ cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút, đừng quên lời con dặn, đem chuyện trong tiệm giao cho Lan tỷ xử lý là tốt rồi, con đã nói với nàng, mẹ đưa chìa khóa cho nàng là được!



- Đứa nhỏ này…



Ngô Ngọc Phương có chút dở khóc dở cười lắc đầu, nhưng cũng hiểu được con trai hiếu tâm, không cự tuyệt, gật đầu đáp ứng.



Nhìn thấy mẹ đã gật đầu, lúc này Diệp Dương Thành mới yên lòng, quay đầu nhìn Lâm Mạn Ny khẽ cười, ngay sau đó giẫm ga chạy thẳng về hướng huyện thành Ôn Nhạc…



Khi Diệp Dương Thành đưa Lâm Mạn Ny đến cổng cô nhi viện, đã là 6h40 phút, còn hơn một giờ mới đến giờ hẹn, Diệp Dương Thành đưa tay ôm khuôn mặt của Lâm Mạn Ny hôn nhẹ lên đó:



- Ba…