Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 354 : Vương Minh Khi khóc không ra nước mắt
Ngày đăng: 14:56 18/04/20
Lúc này Diệp Dương Thành đã có phát hiện, khi hắn dần dần nắm giữ Lôi Đình chiến thuật, Cửu Tiêu Thần Cách chấn động theo tần suất cực cao, một tia linh lực chuyển vận đi ra, dần dần hình thành tuần hoàn trong cơ thể hắn, trong quá trình tuần hoàn, linh lực bị chuyển biến thành một loại năng lượng hình thái khác.
Dần dần trong đầu Diệp Dương Thành hiện lên một tầng nghi hoặc mông lung, không đúng, không đúng!
Động tác mạnh mẽ tạm dừng, Diệp Dương Thành cau mày, nghi hoặc nồng đậm bao phủ trong lòng của hắn.
Vị Thần tộc kia suy diễn Lôi Đình chiến thuật, có một loại uy thế đủ bức bách vạn vật thần phục, hơn nữa trên nắm tay bao phủ một tầng ánh sáng mông lung, chính là nhờ tầng ánh sáng kia, khiến uy thế của Lôi Đình chiến thuật gia tăng hơn mấy lần.
Mà Diệp Dương Thành tuy đã hoàn toàn hiểu rõ Lôi Đình chiến thuật, hơn nữa cam đoan không chút sai lầm, nhưng hắn không phát huy ra được uy thế tuyệt luân kia, giống như là…giống như là thiếu một điều gì đó.
- Ánh sáng…được rồi, nhất định là tầng ánh sáng kia!
Vỗ trán, Diệp Dương Thành giật mình nhìn vị Thần tộc đã dừng lại toàn bộ động tác, đang định mở miệng hỏi gì đó, không gian đột nhiên sụp đổ…
Vừa nhoáng thần, Diệp Dương Thành đã quay về sự thật, hắn vẫn đang đứng trong phòng ngủ của mình, không gian hư vô, thành viên Thần tộc đều đã vô ảnh vô tung biến mất.
Nếu không cảm nhận được bản năng chiến thuật sâu tận xương tủy, Diệp Dương Thành thậm chí hoài nghi mình gặp phải ảo giác, mà không chân thật tồn tại!
Đưa tay lên nhìn nhìn bàn tay của mình, lại nhìn lưng bàn tay, sau thoáng chần chờ Diệp Dương Thành khẽ quát một tiếng, siết chặt nắm tay đánh ra, đồng thời dùng một loại tư thế không thể nào phát sinh trên thân người thường hung hăng quét đùi phải ra ngoài, sau tiếng rít gió, hắn đã vững vàng dựng thẳng lên, thậm chí chân trái chưa từng thay đổi chút nào!
- Cảnh giới trong linh hồn không biện pháp đồng bộ cùng thân thể ah.
Công kích sắc bén thật yêu dị trong mắt người thường, lại làm Diệp Dương Thành không khỏi cau mày, tựa hồ vô cùng bất mãn.
Một người đứng trong phòng ngủ trầm ngâm hồi lâu, mãi đến khi suy nghĩ được rõ ràng, đến lúc này hắn mới kinh ngạc phát hiện phòng ngủ biến thành một phòng rác rưởi!
Nhìn cảnh tượng này, hắn vừa cảm khái vừa cười khổ, nhíu mày sầu não, nên mua chiếc giường khác hay nên đi đền tiền cho chủ nhà, sau đó đi tìm nơi ở khác?
Hay là…
- Mua một căn nhà đi.
Nghĩ nghĩ, rốt cục hít sâu một hơi, hắn quyết định mua nhà.
Thu thập sơ phòng ngủ, nhớ tới lời hẹn với Lâm Mạn Ny chiều qua, đi vào rửa mặt, cũng không thay quần áo, hắn rời khỏi nhà lái xe đến Đông Tháp.
Vào lúc này Vương Minh Khi lại thật muốn khóc một trận.
Bắt đầu từ hơn sáu giờ chiều hôm qua, Cửu Tiêu Thần Cách không ngừng tràn ngập ra nêu lên về những sự kiện thiện ác bình thường, bức hắn muốn phát điên, nhóm người Triệu Dung Dung đều có khu quản hạt của mình, chỉ riêng hắn là dân cư lưu động, nơi nào cần thì đi tới đó, hay lắm, nhóm người Triệu Dung Dung chỉ cần phụ trách khu vực của mình là được, mà hắn cần chạy ngược chạy xuôi, giải quyết xong nơi này lại phải lập tức đi giải quyết nơi khác.
Bận rộn suốt cả đêm, khi hắn bước lên địa giới Hàng Châu, có một loại cảm giác hạnh phúc, còn có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Ẩn thân đứng cạnh bờ Tiền Đường, ánh mắt nhìn về huyện Ôn Nhạc, khuôn mặt hắn khóc tang, lẩm bẩm:
- Chủ nhân…ngài ngàn vạn lần nhanh chóng đi tìm người ah…tiểu bộc sắp chịu không nổi…