Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 365 : Đến một lần cao điệu xuất hiện

Ngày đăng: 14:56 18/04/20


- A Thành, có phải con có một người bạn học làm quan?



Bên kia điện thoại, câu nói đầu tiên của Diệp Hải Trung làm cho Diệp Dương Thành có chút mộng, thanh âm có vẻ thật dồn dập, tựa hồ xảy ra chuyện gì lớn.



Thoáng định thần, Diệp Dương Thành vội hỏi:



- Cha, xảy ra chuyện gì?



- Cậu của con bị người ta đánh!



Tính nết Diệp Hải Trung luôn thập phần trung hậu, nhưng lúc này lại nổi giận đùng đùng nói:



- Đám du côn kia đánh vỡ đầu cậu của con, con…con nhanh chóng đi qua xem đi, đang nằm trong bệnh viện trấn.



- Được, con lập tức tới!



Vừa nghe là cậu xảy ra chuyện, Diệp Dương Thành không chút do dự lập tức đáp, cúp điện thoại đồng thời cầm theo chìa khóa xe đi nhanh ra cửa.



- Ca, xảy ra chuyện gì?



Diệp Cảnh Long nhìn thấy sắc mặt anh trai sầm xuống, khó hiểu bước nhanh đi theo, vừa đi vừa hỏi:



- Cha mẹ đi đâu?



- Hiện tại cha mẹ đang ở trong bệnh viện trấn.



Diệp Dương Thành vừa mở cửa xe vừa quay đầu lại nói:



- Cậu bị người ta đánh, đừng nói nhiều, mau lên xe!



- Nga, được!



Diệp Cảnh Long hoảng sợ, không hỏi nhiều lời vội vàng lên xe, đối với người cậu này hắn vô cùng tôn kính! Ở trong mắt hắn, Diệp gia có được quang cảnh hôm nay, ban đầu còn không phải nhờ cậu giúp đỡ?



Lần này cậu bị người ta đánh…không quan tâm ai đúng ai sai, đánh người là không đúng! Trên đường đến bệnh viện, Diệp Cảnh Long nghĩ thầm.
- Con đi với mợ cùng Anh Quần xử lý chuyện này.



- Được, mọi người đi đi.



Diệp Hải Trung không hề phản đối, rõ ràng gật đầu đáp ứng.



Một phút sau Diệp Dương Thành đi cùng mợ với em họ Ngô Anh Quần lên xe chạy tới thôn Thượng Thản, dựa theo lời nói của mợ, một trong hai tên côn đồ kia có một người nhà ở thôn Thượng Thản, mà nơi đó có một tiệm chơi games, nơi đó thường tụ tập không ít kẻ lưu manh lêu lổng chơi bời.



Diệp Dương Thành cảm thấy hai tên côn đồ kia phỏng chừng đang ở nơi này, cho nên cũng không đến nhà bọn hắn, trực tiếp lái xe đi tới cửa tiệm chơi games, dặn dò mợ ngồi trên xe, sau đó kéo em họ Ngô Anh Quần đi xuống bước vào trong tiệm.



- Lão tiểu tử kia còn dám theo tao hoành, biết không? Tao đánh xuống một gậy, lão tiểu tử chảy cả nước mắt…



Trong tiệm games thật ồn ào, nhưng thanh âm kêu gào của một tên thanh niên cơ hồ lấn át cả tiếng chơi game, khiến không ít thanh thiếu niên trong tiệm đều đưa mắt nhìn qua.



Nghe được tiếng kêu gào của thanh niên kia, hai mắt Ngô Anh Quần đỏ lên, siết chặt nắm tay muốn xông tới lại bị Diệp Dương Thành kéo lại, khẽ lắc đầu thấp giọng nói:



- Đừng nóng nảy, chuyện này để anh giải quyết.



Nghe được lời nói của anh họ, Ngô Anh Quần gật gật đầu, thật tự giác lui ra sau lưng Diệp Dương Thành.



Diệp Dương Thành đẩy Ngô Anh Quần ngồi xuống một máy chơi game, cao giọng hỏi:



- Đánh người mà đồn công an không quản sao?



Tên côn đồ ngồi ở một máy game khoảng cách xa năm thước nghe lời này quay đầu liếc Diệp Dương Thành, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý, khinh thường cười nhạo:



- Phó đồn trưởng công an là anh rể của tao, hắn dựa vào cái gì đấu với tao?



- Nha…



Diệp Dương Thành giật mình, nga một tiếng thật dài, như có thâm ý nở nụ cười:



- Chỗ dựa vững chắc thật lớn, khó trách dám kiêu ngạo như vậy…